Nàng lật tìm lung tung trong quần áo, tìm được một ngọc bội, hai mảnh bảo hộ cổ tay bảo thạch hoàng kim, một chiếc nhẫn, cùng với một viên không biết tên nhưng là đá đản có hoa văn.
Khối ngọc bội kia trắng mịn trơn bóng, lớn chừng bàn tay, hình vuông, trên đỉnh điêu khắc hình rồng quanh quẩn xuống, rồng cuốn mây vờn, bọt sóng cuồn cuộn, mặt trái đều có hoa văn, một mặt là sắc vi cùng thập tự giá, mặt khác có ký hiệu hoa văn như lửa cháy.
Chất liệu loại ngọc này vô cùng đắt giá, cho nên nam nhân kia thân phận cũng không phải hạng xoàng.
Vi Ngưng nhớ lại khuôn mặt yêu nghiệt kia, nếu hắn không phải là con sói háo sắc thì khuôn mặt kia quả thật tương đối đẹp mắt rung động lòng người, như tuyết lạnh trên đỉnh núi, kinh thế tuyệt sắc.
Mọi vẻ đẹp trên trần thế ở trước mặt hắn đều phải kém sắc ba phần.
"Hừ, đồ vô sỉ" nghĩ đến bị hắn đoạt đi nụ hôn, Vi Ngưng tràn đầy lửa giận, sớm biết hẳn phải đâm cho hắn mấy đao xả hận!
Cho dù chết cũng phải đâm ngươi một vạn nhát xuyên thấu.
Vi Ngưng tiếp tục nhìn kia bao cổ tay hoàng kim, phía trên bảo thạch ánh sáng chói, vừa nhìn cũng rất đáng tiền.
Mà viên đá đản tròn vo kia bình thường không có gì lạ, màu nhũ trắng, phía trên có một vòng một vòng hoa văn liên tiếp, rắc rối phức tạp, thoạt nhìn giống như một dạng đồ đằng.
Gõ một cái không có phản ứng gì, nhưng có thể để nam nhân thoạt nhìn rất lợi hại kia mang theo bên người thì nhất định không phải là đồ bình thường.
Hôm nào nghiên cứu kỹ một chút.
Vi Ngưng ném đá đản qua một bên, lấy thêm chiếc nhẫn hắc ngọc cổ phác nhìn một chút. Loại chất liệu này nàng chưa từng thấy bao giờ.
Nhưng đeo chiếc nhẫn trên tay, trong nháy mắt liền có một luồng linh lực mãnh liệt địa ghim vào da của nàng.
Nàng có thể cảm giác linh lực vốn mỏng manh trong thân thể tựa hồ bị cái gì kích thích, chợt bắt đầu kịch liệt ngưng tụ.
Biến hóa này chỉ phát sinh trong nháy mắt, nàng định lấy chiếc nhẫn lấy xuống, trước mắt chợt xuất hiện một mảnh trống trải, thế giới rộng lớn vô biên xuất hiện ở trước mắt.
Vi Ngưng ngẩn ra, ngay sau đó mới phát hiện đây là tinh thần lực của nàng, từ trong chiếc nhẫn cảm nhận được một không gian khác .
Không gian khác?
Miệng hơi há ra, nàng vội vàng ngưng thần đi thăm dò thế giới này.
Mênh mông vô biên, phiêu phiêu đãng đãng, mặc dù có núi non đứng vững, sông nước chảy ở trong đó cũng không ly kỳ, bởi vì tinh thần lực của nàng có thể cảm giác được không gian này rộng lớn khôn cùng, cơ hồ tra xét không tới bến.
Bốn phương tám hướng, tựa hồ không có điểm cuối....
Mà nơi gần tinh thần lực nàng nhất ngổn ngang một ít tinh thạch cùng thực vật.
Nàng nhìn kỹ liền xuýt xoa, đó là một ít linh thạch, kim loại cùng dược liệu.
Những thứ đồ này ở bất kỳ thị trường nào cũng có thể bán được giá cao, còn đáng giá hơn hoàng kim bảo thạch.
Thật đúng là nhặt được bảo bối!
Lần này thu hoạch không nhỏ, coi như là bồi thường bị hắn chiếm tiện nghi đi.
Vi Ngưng nhanh chóng thu mấy thứ đồ này, nhanh chóng rời đi, ra khỏi cung điện lền phát hiện vừa rồi còn tràn ngập hơi nước đã tiêu tán.
Bầu trời đêm u ám bao phủ toàn bộ hoàng cung trong bóng tối vô biên, trên bầu trời chỉ có ánh trăng trong trẻo lạnh lùng.
Nàng cả người cũng ướt đẫm, vừa ra tới bị gió thổi lạnh liền bắt đầu hắt hơi.
Thân thể Thái tử phế vật này quả nhiên yếu không thể tả.
Tối nay mở tiệc mời sứ giả nước Huyền Vũ, không ít người của nước Huyền Vũ cũng vào cung. Trong cung thủ vệ sâm nghiêm gấp mấy lần bình thường. Vi Ngưng trở về Thái tử điện cũng phải đi lòng vòng không ít đường.