Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phượng Vũ Giang Sơn

Chương 4:

Chương 4




Bị người đánh dữ dội, cười nhạo, hãm hại, nàng là công chúa từ hoàng hậu sinh ra a ! nhưng ở giữa đám quý tộc lại không hề có địa vị .

Nàng không oán, từ đầu chí cuối bảo vệ đệ đệ này, hận đến mấy cũng kiềm nén lại, không thể phát ra.

Núi đao biển lửa, nàng dũng cảm đi lên.

Nhưng là..... số mạng thật không công bình .

Đối với Mộ Thanh Ninh, Trầm Vi Ngưng không thể đồng tình nổi, luôn núp ở sau lưng tỷ tỷ cầu xin bảo vệ, nàng không nghĩ ra, một phế vật như vậy sao có thể lập làm Thái tử ?

Nếu nàng là Mộ Thanh Đồng đã sớm một cái tát đập chết đệ đệ này !

Người ngu ngốc !

Trầm Vi Ngưng khó chịu nhìn chằm chằm trướng mạn trên giường, muốn thử dò xét một chút cái Thái tử phế vật này trong thân thể đến tột cùng có hay không nửa điểm linh lực, nhưng thử nửa ngày đều không có hiệu quả nên thầm mắng một tiếng .

"Thái tử điện hạ" bên ngoài vang lên tiếng cung nữ, không được nàng đồng ý đã đi vào .

"Chuyện gì? " Trầm Vi Ngưng miễn cưỡng hỏi.

Cung nữ nói: " tối nay Hoàng thượng thiết cung yến tiếp đãi sứ giả nước Huyền Vũ, mời Thái tử điện hạ tới dự"

"Thân thể ta không thoải mái, không đi được"

Vi Ngưng nhàn nhạt đáp lại, Thái tử thiếu chút nữa bị Đoan Mộc Lỗi đánh chết, chuyện này trong cung mọi người đều biết, nàng dưỡng thương, nào có khí lực đi cung yến?

Nhưng cung nữ lại lãnh đạm nói : "Thái tử điện hạ đừng lấy lý do từ chối, đây là ý của Nhiếp Chính vương, nếu điện hạ không tham dự, hậu quả là cái gì hẳn đã hiểu chứ. "

"Hiểu, bổn Thái tử đi . " Vi Ngưng híp mắt, nghiêng đầu nhìn bên ngoài trướng mạn, thấy kia cung nữ đứng dậy muốn đi liền hỏi: "ngươi tên là gì?"

Cung nữ dừng một chút, phế vật Thái tử này lại dám chủ động mở miệng cùng các nàng nói chuyện, thật là ly kỳ.

Trước kia Thái tử chưa cần nhìn thấy nhiếp chính vương, chỉ thấy cung nữ thị vệ bên cạnh nhiếp chính vương cũng bị dọa sợ đến run người rồi.

Mặt trời mọc lên từ phía tây sao.

"Thiền Quyên "

"Chỉ mong người bền lâu, ngàn dặm cộng thiền quyên. Tên rất hay." Vi Ngưng tiếu táo nói một câu, thanh âm cố ý ép rất thấp, giọng thiếu niên đặc hữu âm nhu thanh liệt.

Cung nữ tên là Thiền Quyên ngẩn ra, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại: "Thái tử điện hạ có chuyện gì muốn dặn dò sao?"

"Có" Vi Ngưng lười biếng đáp, đại khí cao quý khác hẳn hình tượng phế vật "xin Thiền Quyên cô nương giúp bổn Thái tử mang một câu nói cho nhiếp chính vương"

"Nhiếp chính vương ở biên cương vạn dặm, Thái tử điện hạ đừng làm phiền Vương gia" Thiền Quyên không khách khí nói.

Đi theo nhiếp chính vương, chỉ là một cung nữ nho nhỏ cũng có khí thế khác người thường.

Không muốn nghe phế vật Thái tử này nói nhảm, vì vậy Thiền Quyên xoay người đi.

Nghe được tiếng bước chân, Vi Ngưng cũng không vội vã kêu lên, chẳng qua là không nhanh không chậm nói : "mời chuyển cáo nhiếp chính vương, bổn Thái tử sinh ra là rồng, cho dù một buổi sáng móng nhọn bẻ gảy, vảy lật nghịch, mắc vào nước cạn nhưng rồng vẫn là rồng! "

Rồng vẫn là rồng ! !

Thiền Quyên bỗng nhiên xoay người, trên mặt biểu lộ quá mức khiếp sợ, nhất thời cũng có chút dữ tợn, khó có thể tin nhìn người sau trướng mạn màu tím kia.

Loáng thoáng có thể thấy thân ảnh Thái tử Mộ Thanh Ninh yếu đuối, không khác gì bình thường.

Nhưng những lời này, thật sự là xuất phát từ miệng phế vật Thái tử sao?

Thanh ngạo, sơ cuồng, khí phách như thế.

Khí phách trong nháy mắt đè xung động ở trong lòng Thiền Quyên, giống như đối mặt với trời sanh vương giả khiến nàng phải cúi đầu xưng thần.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch