Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phượng Vũ Giang Sơn

Chương 5:

Chương 5




Vi Ngưng lười biếng dựa vào mềm chẩm, từ trướng mạn nhìn biểu lộ khiếp sợ của Thiền Quyên.

Rồng ở trên cạn, cũng sẽ không cả đời đều ở trên cạn.

"Làm phiền Thiền Quyên cô nương. "

Bị lời của nàng kéo trở về suy nghĩ, Thiền Quyên thật nhanh liếc nàng sau trướng mạn, không trả lời, xoay người bước nhanh rời đi.

Vi Ngưng đi ra khỏi trướng mạn, đưa tay vận động một chút, xương sườn đau nhức khiến nàng xuýt xoa.

Nàng sẽ không bỏ qua tên Đoan Mộc Lỗi kia!

Đánh Mộ Thanh Ninh thì không có vấn đề gì, nhưng đánh Trầm Vi Ngưng nàng thì chính là tử tội.

Thiên đao vạn quả xuống địa ngục!

Trong điện Thái tử an tĩnh không tiếng động, những cung nữ thái giám đã sớm không biết chạy nơi nào lười biếng.

Thái tử căn bản chỉ tồn tại trên danh nghĩa, còn không bằng địa vị một cung nữ sinh hạ hoàng tử.

Vi Ngưng cũng ghét nhiều người, nàng cũng không phải là oắt con vô dụng như Mộ Thanh Ninh, không có cái gì, thiếu cung nữ cũng không mặc y phục.

Từ ngăn kéo tùy tiện cầm một trường bào nguyệt nha bạch, tuy là phế vật, nhưng phủ nội vụ cũng không dám cấp y phục khó coi khi thái tử ra ngoài đi gặp người.

Trường bào tinh tế đẹp đẽ, bên trên thêu hoa văn hình mây bằng chỉ kim tuyến, tiễn tài hợp độ, mặc ở trên người nàng, dáng người như ngọc, khí chất cao quý toát ra.

Không thể không nói, Mộ Thanh Ninh mặc dù phế vật, nhưng chỉ nhìn hình dáng bên ngoài thật đúng là siêu quần bạt tụy, tuyệt sắc vô song.

Nếu không, sao có thể đứng thứ hai trên bảng danh sách mỹ nam? Sau vị trí của Nhiếp Chính vương - người mà được thiên hạ đồn đãi cười một tiếng tươi đẹp thiên hạ?

Mặc quần áo tử tế, Vi Ngưng liền sải bước đi ra Thái tử điện.

Đã chuyển kiếp tới nơi này năm ngày, nàng còn chưa dạo qua một lượt, một mực dưỡng thương, bây giờ thương tốt lên rồi, nhàn rỗi đến nhàm chán, không bằng đi dạo một chút.

Hoàng cung bố cục quá lớn, hôm nay có sứ giả nước Huyền Vũ nước tới, vì vậy canh gác phá lệ sâm nghiêm.

Nàng không đi tới phía trước tham gia náo nhiệt, chỉ hướng chỗ hoang vu vắng vẻ mà đi, thủ vệ thưa thớt, thỉnh thoảng mấy tuần tra đi ngang qua cũng không phát hiện được thân ảnh nàng như quỷ mị.

Dựa vào trí nhớ của Mộ Thanh Ninh mà đi tới lãnh cung không có người, nơi này hàng năm không ai tới, cỏ dại mọc quá đầu người, vô số cung điện hoang phế, thỉnh thoảng còn có thể nghe được một hai tiếng tiếng kêu thê thảm.

Vi Ngưng mặt không thay đổi đi vào một tòa cung điện, xác định bốn bề vắng lặng mới bắt đầu hoạt động một chút gân cốt.

Không ai xử lý cây cối cỏ dại, thân ảnh của nàng giống như tia chớp chợt trái chợt phải, cấp tốc xẹt qua, ngay cả lá cây đều không bị kinh động.

Quỷ mị!

Ngón tay hái được một mảnh lá cây xuống, xoay người bắn ra, lá cây màu xanh xẹt qua đám cỏ dại, phàm là chạm đến cỏ dại nào thì toàn bộ bị cắt đứt, cuối cùng lá cây cũng không dừng ở tường rào, xuyên tường mà qua.

Tiếng xé gió cấp tốc còn sắc hơn cả lưỡi đao!

Vi Ngưng nhìn vách tường bị lá cây xuyên thấu mà lưu lại một khe hở tinh tế, mặt không biểu tình, cái phế vật Thái tử này thân thể không chỉ ốm yếu gấp đôi nàng.

Nhưng may là nàng không quên kiếp trước học được đánh lộn chém giết, ám khí kiếm thuật, ở thời đại này coi như không có linh lực thì nàng cũng là một cao thủ võ đạo kinh khủng.

Bây giờ chẳng qua thân thể này quá yếu một chút, thiếu hụt vận động và dinh dưỡng không đầy đủ, chờ nàng rèn luyện tốt, nàng sẽ trở thành cường giả.

Sẽ lấy lại danh hiệu N, vua sát thủ không chừa thủ đoạn nào.

Lũ rác rưởi các ngươi trợn to mắt chó nhìn cho kỹ, bổn Thái tử sẽ tìm từng người các ngươi tính sổ.

Hái được một cây cỏ dại ngậm trong miệng, Vi Ngưng chắp hai tay sau lưng sải bước ra khỏi cung điện bỏ hoang này.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch