- Từ thủa ban đầu đời Tần dùng nhiệt suối nước nóng, tới Tây Hán dùng nhiệt bếp lò rồi tới Đông Hán đào hầm tăng nhiệt, phát triển tới ngày hôm nay đã có nhiều cách thức phù hợp từng vùng....
Nói rời gập ngòn tay kể về từng loại nhà ấm cho Nhược Hạm nghe.
- Trạng Nguyên công thật là tài.
Nhược Hạm thấy y liếm cánh môi hơi khô vì nói nhiều, liền rót trà cho y:
- Ngay cả công việc nhà nông cũng biết.
- Đương nhiên.
Thẩm Mặc uống một ngùm trà, vuốt ve cánh tay nhỏ của nàng:
- Tướng công nàng là ai chứ.
- Lão gia, thiếp thân luôn muốn hỏi, sao chàng lại hứng thú với việc nhà nông.
Nhược Hạm để y nắm tay, miệng lại đề xuất nghi vấn:
- Năm đời nhà ta có ai làm nông đâu.
Thẩm Mặc hàm hồ đáp cho qua:
- Sở thích cá nhân ấy mà, Đường Bá Hổ thích trồng hoa đào, ta không thể trồng rau được sao?
- Sở thích này thật đặc biệt.
Chuyện của Thẩm Mặc nàng chưa bao giờ can thiệp vào, chỉ tò mò hỏi rồi thôi:
- Có điều trong nhà ấm sao có nhiều thứ hoa quả kỳ lại? Thiếp hỏi người phụ trách, họ bảo là bảo bối của chàng, nhưng cũng không biết tên là gì?
- Cái đó hả? Không phải là thực vật trung thổ, mà vượt qua hải dương tới đây, ta phí bao nhiêu công sức mới có được, đang trồng thử, đương nhiên coi như bảo bối rồi..
Thẩm Mặc mặt đầy tự hào:
- Đừng thấy nó là thứ không có gì bắt mắt, nhưng nó nhất định sẽ viết lại lịch sử nông nghiệp Đại Minh ta đấy.
- Thiếp thân rửa mặt đợi ngày được ăn "kỳ hoa dị thảo" lão gia trồng.
Nhược Hạm cười ngọt ngào rồi chuyển đề tài:
- Chuyện trong kinh đã xong rồi chứ?
- Coi như là xong.
Thẩm Mặc ôm lấy eo nàng, áp mặt vào cái bụng nhỏ, hít hương thơm trên cơ thể kiều thê:
- Hai ngày nay trong kinh loạn lắm, nha môn lễ bộ cũng bị tấn công.
"Á.." Nhược Hạm che miệng kinh hãi:
- Chàng không sao chứ?
- Nàng nói xem, ta có thể làm sao được.
Nhược Hạm đứng thẳng dậy, xem xét y từ trên xuống dưới, thấy y còn nguyên vẹn mới thở phào:
- Ài, sao nha môn lục bộ cũng dám phá, đám tông thất này thật không còn biết pháp lễ gì nữa.
- Đúng thế, có điều bây giờ ổn rồi, bọn chúng ngoan ngoãn rồi, thế giới này cũng thanh tịnh rồi.
Từ khi Lâm Nhuận dâng thư, Thẩm Mặc bị đám tông thất luân phiên quấy nhiễu, tức giận không ít.
Vì mùa đông ngày ngắn, giờ trở về kinh thành không còn kịp nữa, cho nên ở lại trang viên một đêm, ngày mai mới xuất phát.
Thẩm Mặc thực sự mệt rồi, sức khỏe cũng không tốt lắm, nói chuyện với Nhược Hạm một lúc rồi lăn ra giường ngủ say như chết, đến khi bị nàng gọi dậy thì đã tới giờ cơm.
Vặn lưng một cái, quả nhiên người nhẹ nhõm hơn nhiều, Thẩm Mặc khoác áo lông cừu tới tiền sạch, thấy vợ con ngồi vây quanh bàn, ba đứa bé đang ngóng đợi y.
Thẩm Mặc ngồi vào chỗ, Nhu Nương lấy nước ấm cho y rửa tay, Thẩm Mặc nhìn bàn ăn thịnh soạn, chẳng trách ba con mèo nhỏ thèm chảy nước giãi, liền cười nói:
- Chà, nhiều món ngon quá nhỉ.
- Trong trang biết lão gia về, lại chẳng ra sức lấy lòng sao? Vì bữa cơm này, các tẩu tử phí công không ít.
Nhược Hạm vừa xới cơm cho ba đưa bé vừa nói.
Vương thị, lão bà của Thiết Trụ là quản sự của nông trang này, bê một đĩa bánh vàng ruộm lên, cười nói:
- Coi đại nãi nãi nói kìa, toàn là thứ thô bỉ ở trang hộ, mùa đông chẳng có gì ngon, đại lão gia không chê đã là ân đức rồi.
- Tẩu tử nói gì thế, bữa cơm thịnh soạn thế này không thể tốt hơn rồi.
Thẩm Mặc mời nàng ngồi ăn cùng, Vương thị chối từ nói còn việc, liền biết điều lui xuống.
Thấy mấy đứa bé mắt đờ ra, Thẩm Mặc đưa đũa gắp một miếng hành xào trứng cho vào bát của mình, nói:
- Ăn thôi.
Ba đứa bé nhìn sang phía mẹ, thấy Nhược Hạm gật đầu mới reo hò, ăn rau ráu.
Trẻ con thích ăn thịt, thường ngày trong nhà làm thức ăn thanh đạm, hôm nay cuối cùng được ăn thỏa thuê, nhưng với Thẩm Mặc mà nói thì quá nhiều mỡ, thêm vào mấy hôm nay vốn không muốn ăn, liền chuyên tâm gắp rau uống rượu.
Lúc sau phát hiện ra Nhược Hạm cũng ăn rất kém, liền quan tâm hỏi:
- Mỡ quá à?
Nhược Hạm gật đầu:
- Gần đây ghét nhất là đồ ăn mỡ màng.
- Bảo nhà bếp làm mấy món thanh đạm nhé.
Nhu Nương nhói:
- Thôi, người ta bận cả ngày rồi.
Nhược Hạm lắc đầu:
- Ta uống ít canh là được.
Thẩm Mặc cũng nói thôi, vì thế không làm thêm nữa.
Mọi người tiếp tục ăn cơm, A Cát và Thập Phần hết sức ân cần, luân phiên rót rượu cho Thẩm Mặc, làm Nhược Hạm thấy mà vui mừng, thầm nghĩ con mình đã lớn.
Ăn xong cơm, A Cát và Thẩm Mặc lau miệng xong muốn chuồn, nhưng bị Thẩm Mặc ngà ngà say gọi lại:
- Tưởng chuốc say ta là xong chuyện hả?
Hai đứa bé đứng lại, Thập Phần ngượng ngùng nói:
- Cha, bọn con đi lấy bài tập cho cha xem mà.
- Thế hả?
Thẩm Mặc cười tủm tỉm:
- Đi nhanh về nhanh.
Hai đứa bé chạy vội đi.
- Có chuyện gì thế?
Nhược Hạm nhìn ra ba người có vấn đề.
- Đừng hỏi, chuyện của nam nhân thôi, dọn bàn đi.
Thẩm Mặc không nói, tránh Nhược Hạm buồn.
Nhu Nương mời hai người vào phòng, nàng ở lại gọi hạ nhân dọn cơm.
Hai vợ chồng vào phòng, mới ăn cơm xong chưa muốn lên giường, liền ngồi bên lò nói chuyện, nha hoàn mang lên ấm trà ướp hoa, đĩa quả khô thập cẩm. Nhược Hạm vừa bóc đỗ tương vừa nói:
- Chẳng phải thiếp nói lão gia, nhưng coi tiểu tử miệng còn hôi sữa đối đãi như người trưởng thành là một loại sai lầm.
- Chưa chắc.
Thẩm Mặc bĩu môi:
- Đó là cách giáo dục nhà họ Thẩm, nhất định sẽ thành công.
- Thiếp không cho chàng lấy con mình ra thí nghiệm.
Nhược Hạm tức giận:
- Làm hỏng chúng, chàng sẽ hối hận cả đời.
- Không đâu, con nhà người khác ta không dám nói, nhưng con ta, ta nhìn chúng lớn lên, biết chúng chịu cách này, không tin nàng cứ đợi mà xem..
Nhược Hạm đột nhiên nói:
- Sao đi lâu thế còn chưa về?
Thư phòng trong nhà chính, ngay sát vát, đi về chỉ trong chớp mắt.
Thẩm Mặc hớp ngụm trà nói:
- Đi nhà xí thì sao? Chúng ăn nhiều như thế.
- Không thể nào, nhất định là có vấn đề.
- Hai huynh ấy chưa viết xong bài đã đi chơi...
Bình Thường dựa vào bên người Nhược Hạm chơi đùa, bỗng nói.
- Cái gì?
Nhược Hạm và Thẩm Mặc cùng hỏi:
Bình Thường nhìn hai người vô tội, nói nhỏ:
- Hai huynh ấy còn thương lượng lấy chữ viết trước kia ra cho cha kiểm tra..
- Thiếp bảo mà.
Nhược Hạm tức giận dậm chân:
- Đó là cách giáo dục của chàng đấy.
- Đừng nóng, gọi chúng lại đây hỏi.
Thẩm Mặc cũng rất bực mình, đứng dậy:
- Thôi, để ta đi xem sao.
- Thiếp đi cùng chàng, lần này tuyệt đối không nhân nhượng được.
Hai người liền "hùng hổ" ra khỏi phòng, vừa khéo gặp ngay hai đứa bé từ thư phòng ra.
Nhìn thấy trong tay bọn chúng đều cầm bản nháp, mặt Nhược Hạm tức thì sa sầm, Thẩm Mặc cũng không cười nổi:
- Về phòng nói chuyện.
Trong phòng ấm nước trên bếp lò đã sôi, nhưng không ai để ý, vì Nhược Hạm đang nghiêm khắc phê bình hai đước bé xui xẻo, vạch rõ nguy hại của nói dối, hai đứa bé mấy lần muốn mở miệng, nhưng bị Nhược Hạm nghiêm khắc cắt ngang...
Nâng tầm mức độ từ gây hại cá nhân lên đến họa quốc hại dân rồi.
Không biết nói bao lâu, nước trong ấp đã sắp sôi cạn, Nhược Hạm mệt không mắng nữa, bi phẫn chỉ Thẩm Mặc:
- Chàng cứ đóng vai người tốt đi, sớm muộn cũng có ngày hối hận.
- Bớt giận bớt giận.
Thẩm Mặc bưng trà cho nàng:
- Nàng nói xong rồi, ta cũng nói vài câu.
- Chàng phải nói từ lâu rồi.
Nhược Hạm không nhận chén trà, tức tối nói:
- Nuôi mà không dạy là tội của cha, không thể cứ để thiếp gánh hết trách nhiệm.
- Được được được.
Thẩm Mặc đưa tay bảo hai đứa bé đưa bản nháp ra, Thập Phần ngoan ngoãn làm theo, A Cát ương bướng không hợp tác.
- Đưa ra đây.
Nhược Hạm lại tức giận, đưa tay ra lấy, A Cát giấu nó sau lưng, bị ép quá, không ngờ nhân lúc Nhu Nương lấy ấm nước ra, ném vào trong bếp.