Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1000: Dự Cảm (2)

Chương 1000: Dự Cảm (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Đừng, đừng...

Đám tông thất nào còn dám cản đường, vội vàng tránh ra.

- Lên kiệu.

Thẩm Mặc chẳng thèm khách khí với bọn chúng.

- Đại nhân, ngài cho một câu rõ ràng đi.

Đám tông thất bị y làm cho sợ rồi, xuống nước hỏi:

- Sao mới chịu thả người?

- Thả người? Đừng mơ có chuyện tốt đẹp đó, đây là tội tạo phản, các vị về nghĩ cách đi.

Kiệu lên đường, đám tông thất chưa cam tâm, song không dám ngăn cản, đành về báo với trưởng bối, thương lượng cách cứu người.

Đi rất xa rồi rồi Tam Xích vẫn cười toét miệng, không riêng gì hắn, mọi người đều vui vẻ, cả mùa đông bị đám ruồi nhặng này ù ù vây quanh, đánh không được, đuổi không xong, sớm mang đầy bụng tức. Hôm nay thấy đám gia hỏa đó thua thiệt, mọi người tất nhiên cao hứng...

Nhưng trong kiệu Thẩm Mặc có chút bất an, từ cung ra, y có dự cảm chuyện gì không hay xảy ra, song chẳng nói rõ được, chỉ đổ lỗ cho đêm qua ngủ không ngon.

Tới Bắc trấn phủ ti, mấy Thập tam thái bảo có mặt, được Thẩm Mặc giúp đỡ, bọn họ thoát sự kiềm chế của Đông Xưởng, tâm tình rất tốt, đối đãi với Thẩm Mặc khỏi phải nói.

Đè bất an trong lòng xuống, Thẩm Mặc thân thiết hàn huyên với mọi người.

Thẩm Mặc hỏi:

- Đám tông thất bắt giam sao rồi, có gây chuyện không?

- Đều là hạng ăn hại chỉ có vẻ ngoài bóng bẩy.

Chu Ngũ cười:

- Vừa nhốt vào chiều ngục đã sợ són đái, không cần dùng hình, mới dọa thôi đã khai hết chuyện nhìn trộm tẩu tẩu tắm, vụng trộm với di nương ra hết rồi.

Mọi người cười rộ cả lên.

Thẩm Mặc cũng cười một hồi:

- Vậy thì ta yên tâm rồi, cứ coi bọn chúng như phạm nhân bình thường là được, có điều đừng ngược đãi, còn phải chú ý giữ vệ sinh, làm chúng chết khó ăn nói lắm.

- Vậy đâu còn là phạm nhân bình thường nữa.

Mọi người lại bật cười, phạm nhân thường vào chiếu cụng, nếu không có ngàn lượng bạc, thì chớ mơ được đãi ngộ này.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Từ Bắc trấn phủ ti đi ra, vở kịch của Thẩm Mặc coi như diễn xong, tiếp theo không cần y làm việc nữa, nghĩ tới buổi chiều rảnh rỗi, nên sớm rời thành đón vợ con về mới là chuyện chính.

Vì dự cảm được kinh sư có loạn, y sớm đưa hết người nhà ra ngoài nông trang.

Thẩm Mặc mua một trang viên nhỏ hơn 500 mẫu, nuôi hơn 300 nhân khẩu trong phủ. Khi ấy không ai hiểu được, kinh thành là chốn phồn hoa, thiếu thốn gì mà phải tự cấp tự túc.

Thẩm Mặc giải thích, thứ tự mình trồng, tự mình nuôi ăn vào yên tâm hơn. Y nói thế không ai dị nghị gì, trang viên này được tạo dựng hơn một năm, trong phủ cũng được ăn rau trứng thịt từ trang viên đưa tới, đúng là ngon hơn mua ở ngoài, đều nói lão gia thật tốt.

Chỉ Nhược Hạm biết, mục đích thực sự của Thẩm Mặc là xây dựng một nơi để quang minh chính đại rời thành, một khi kinh thành có chuyện liền chuyển ra đây, nơi này quanh năm neo đậu thuyền cao tốc tiên tiến nhất, có thể đưa bọn họ bỏ chạy bất kỳ lúc nào.

Lần này hai ngày trước khi tông thất làm loạn, Thẩm Mặc đưa vợ con tới trang viên, hiện giờ phong ba đã qua, tất nhiên phải đón về.

Rời khỏi thành, nhờ công tác hiệu quả của Trương Cư Chính và Lâm Nhuận, đã không còn thấy nhiều nạn dân lắm nữa.

Hai trận tuyết lớn mới đổ xuống, cũng che lấp đi thảm kích nhân gian, đợi năm sau tuyết tan mới lộ ra dấu vết.

Đi trong trời tuyết mênh mông trắng muốt một màu, không gian yên tĩnh làm Thẩm Mặc có cảm giác chẳng lành.

"Mình làm sao thế này?" Y sờ lên mặt, thấy ươn ướt như vừa khóc xong, lắc đầu xua đi tâm tình không tốt đó, y không muốn đem tâm tình này lây cho người nhà.

Xe ngựa chầm chậm đi vào thôn trang gần sông, ngoài thôn trang trồng đầy liễu, lúc này cả thôn phủ trong một màu trắng xoa, thi thoảng thấy có bông hoa mai đang kỳ nở rộ, làm thế giới tuyết không trở nên quá đơn điệu.

Cửa trang viên có rào chắn, còn có cả trậm gác, có điều nhìn thấy dấu hiệu hoa sen vàng trên xe, liền vội mở cửa cho bọn họ đi vào.

Xe ngựa đi thằng vào giữa trang viên, nơi đó có gian phòng tường phấn ngói biếc, xung quanh trồng tùng, bách, trên cây là tàng tuyết phủ, không có vẻ êm ái của Giang Nam, nhưng thanh nhã hơn một bậc.

Trước những dãy nhà còn có ao nước, lúc này đã đóng băng, mười mấy đứa bé chơi trò đánh nhau. Thi thoảng lại có đứa té ngã, nhưng không hề khóc, tiếp tục bỏ dạy chiến đấu quên mình.

Thẩm Mặc xuống xe, nhìn thấy ngay hai đứa con trai của mình, A Cát mặc áo bông màu lam, Thập Phần mặc áo bông xanh, chơi cùng đám trẻ con mặc áo vải, khác biệt thật không nhỏ.

Đám trẻ con đang chơi hăng, căn bản không chú ý có người tới, Thẩm Mặc cũng không định phá ngang, mỉm cười đứng một bên quan sát. Một lúc sau phát hiện ra đám trẻ con này không phải chơi đùa lung tung, mà đang mô phỏng hai quân chiến đấu.

Hai đứa kết thành một tổ, một đứa làm ngựa, một đứa làm kỵ sĩ, lại còn chia thành hai nhóm, nhóm quân vải trắng, nhóm quân vải xanh trên cánh tay, nhân số tương đương, đều có năm "ngựa"...

Hai tên tiểu tử thối nhà y không ngờ ở hai bên khác nhau, chỉ huy "nhân mã" phe mình tấn công đối phương.

Đám trẻ con đang đánh nhau tưng bừng thì một đứa bé từ trong rừng trúc chạy ra hét lớn:

- Đại nãi nãi về rồi.

Đám nhóc con tức thì vội dừng tay, lúc này A Cát nói to:

- Hoảng cái gì, thu quân.

Thập Phân cũng nói:

- Mau về nhà đi.

Thế là đán nhóc liền tan đàn xẻ nghé.

A Cát và Thập Phần chạy về nhà chính, Thẩm Mặc đứng trên đường bọn chúng phải qua, hai đứa nhóc nhận ra y ngay, đầu tiên là mừng rỡ, sau đó nhe rằng cười chạy vào phòng, nhưng bị Thẩm Mặc mỗi tay tóm lấy một đứa, cười mắng:

- Tiểu tử thối, thấy cha còn chạy cái gì?

- Mẹ sắp về rồi, thấy bọn con không đọc sách sẽ đánh đòn.

Thập Phần cười lấy lòng:

- Cha sẽ không mách chứ?

- Ra là thế...

Thẩm Mặc nhìn thấy Nhược Hạm và Nhu Nương được một đám nha hoàn vây quanh xuất hiện đằng xa, cười nói:

- Xem biểu hiện đã.

- Chỉ cần cha không nói, bảo bọn con làm gì cũng được.

Hai thằng nhóc cầu khẩn.

- Thật không?

Thẩm Mặc thấy hai đứa gật đầu, liền chỉ vào thư phòng:

- Đi viết Thiên Văn Tự hai lần, cơm xong cha sẽ kiểm tra, hơn nữa còn phải đọc thuộc.

- Hả?

A Cát và Thập Phần nhăn mặt:

- Cha tàn bạo thế.

Thấy Nhược Hạm đã tới gần, Thẩm Mặc cười:

- Được, ta không che giấu cho hai đứa nữa.

- Vâng, được...

Hai đứa bé đành ủy khuất đồng ý.

Được Thẩm Mặc yểm hộ, A Cát và Thập Phần thoát khỏi kiểp nạn, ngoan ngoãn về thư phòng đọc sách.

Kỳ thực Nhược Hạm thông minh, nhìn ao nước hỗn loạn là biết ngay có chuyện gì, nhưng nể mặt Thẩm Mặc, hơn nữa hai đứa bé gần đây biểu hiện không tệ, chịu đọc sách, biết tôn kính tiên sinh, nên nàng mắt nhắm mắt mở cho qua.

- Vừa rồi mới làm gì thế?

Trên về phòng, thấy Nhược Hạm rửa tay cẩn thận, Thẩm Mặc tò mò hỏi:

- Sao tay nàng lại có bùn.

- Bọn họ nói trong trang viên của chúng ta mùa đông có rau xanh hoa tươi.

Nhược Hạm lau sạch tay, mở một cái bình tinh xảo, chấm ít cao màu ngọc, nhẹ nhàng xoa mềm tay, đp:

- Thiếp tò mò nên tới xem.

Thẩm Mặc biết nàng nói tới phòng ấm mà mình lệnh người xây trên đất trống sau quan viên, Nhược Hạm sinh trưởng ở Giang Nam, tất nhiên chưa bao giờ nhìn thấy chuyện trồng trọt trong phòng ấm, miệng tấm tắc khen:

- Không ngờ trong mùa đông giá rét lại có thể thấy rau xanh mơn mởn, còn có cả hoa tươi nở rộ, đúng là thần kỳ.

- Chuyện này có gì mới mẻ đâu.

Thẩm Mặc cười kể:

- Thời Tần Thủy Hoàng đã biết dùng hơi ấm gần suối nước nóng trồng cây rồi, thời Tây Hán đã biết trồng cây trong nhà ấm, đương nhiên khi đó gọi là "nhà bốn mùa".

- Thế sao?

Nhược Hạm hào hứng hỏi:

- Hiện giờ chúng ta vẫn dùng cách thời Hán à?

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch