Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1015: Nguyên Hanh Lợi Trinh (2)

Chương 1015: Nguyên Hanh Lợi Trinh (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Học sinh nên ra ngoài đợi thì hơn.

Mặc dù không tới mức xảy ra chuyện "Lâm Xung đi nhầm Bạch Hổ Đường." Nhưng chốn quân cơ trọng địa, nên tránh thì tránh.

- Không bảo ngươi ngồi đợi xuông.

Từ Gia chỉ đống bản tấu trên bàn:

- Toàn là tấu sớ trọng đại khẩn cấp các tỉnh đưa tới, ngươi xem rồi phê thử theo ý của ngươi.

Từ Giai bảo y xem tấu, thảo ý kiến xử lý, rõ ràng muốn bồi dưỡng y. Trước đây nó là đặc quyền của Trương Cư Chính, không biết giờ Từ Giai có suy nghĩ gì.

Thẩm Mặc tất nhiên là kích động, vâng một tiếng rồi đứng bên bàn bắt đầu xem tấu chương.

- Lấy ghế ngồi, thong thả mà xem.

Từ Giai đứng bên cạnh một lúc, dặn:

- Trị nước lớn như nấu con cá nhỏ, dù trời sập xuống người chủ sự không được nóng vội phải bình tâm, nghĩ kỹ càng, rồi mới định quyết sách.

Rồi mỉm cười:

- Với tể tướng, do dự không đáng sự, mà sợ lỗ mãng, mỗi một quyết định ở đây, ảnh hướng tới vận mệnh của trăm vạn người, thậm chí hưng suy quốc gia.

Thẩm Mặc vốn không cảm thấy gì, nhưng Từ Giai nói thế liền thấy tấu chương nặng nề, đọc mỗi chữ đều khó khăn.

Thấy dáng vẻ của y giống hệt Trương Cư Chính năm xưa, khóe miệng Từ Giai cong lên thành nụ cười, lặng lẽ rời khỏi trị phòng, tới thẳng cung Thánh Thọ.

Tới ngoài cùng mới biết hoàng đế đang luyện công, phải nói mức độ si mê tu luyện của Gia Tĩnh đế thuộc hạng không thể vượt qua, rõ ràng bệnh tới không rời giường nổi mà còn kiên trì đả tọa mỗi ngày, nhưng thời gian ít đi nhiều.

Từ Giai cả ngày trong cung, nắm rõ chuyện này như lòng bàn tay, nên canh giờ mà tới, không ngờ hoàng đế chưa thu công, ngạc nhiên hỏi:

- Sao hôm nay hoàng thượng luyện công lâu thế?

Mã Toàn nhỏ giọng nói:

- Hình như xong rồi, sau đó hoàng thượng đốt tiền giấy, hình như đang bói quẻ.

- Bói quẻ..

Từ Giai cau mày, hỏi:

- Hôm nay có tấu báo không?

- Có hai bản tấu của phương nam.

Từ Giai hiểu ngay, không nói nữa, đợi tới tận trưa bên trong mới có động tĩnh, Lý Phương đi ra, chắp tay:

- Hoàng thượng nói các lão nhất định sẽ tới, quả nhiên đoán việc như thần.

Từ Giai cũng chắp tay nói:

- Công công, hạ quan có thể và gặp hoàng thượng không?

- Hoàng thượng mệt rồi, không muốn gặp ngài.

- Hả?

Từ Giai cả kinh, sao mình lại chọc giận hoàng đế rồi?

- Các lão đừng hiểu lầm, hoàng thượng mệt thật.

Lý Phương vội nói.

- Vậy hạ quan về trước, muộn sẽ quay lại.

- Đại nhân đi cẩn thận..

Lý Phương nói xong vỗ đầu:

- Đại nhân dừng bước, coi trí nhớ của ta này, đây là hoàng thượng đưa ngài.

Từ Giai vội dùng hai tay nhận lấy, không mở ra mà khấu đầu rời khỏi cung Thánh Thọ.

Thẩm Mặc ở trong trị phòng thủ phụ, lật xem tấu chương các tỉnh tấu lên, đây là lần đầu tiên y đứng ở tầm cao người quản lý đế quốc nhìn xuống toàn cảnh Đại Minh, gần như kêu khổ liên miên, dường như chuyện nào cũng là lửa cháy ngang mày, không giải quyết là sơn hà biến sắc.

Nhưng nếu giải quyết hết thì triều đình không có năng lực, rốt cuộc phải phân chia những chuyện này nặng nhẹ ra sao làm Thẩm Mặc buồn thối ruột, bấy giờ mới hiểu lời của Từ Giai.

" Nếu do dự là một tính tốt, thì tiếp tục để ta giữ cái tính tốt này." Thẩm Mặc tự trào, vì thế y ổn định lại tinh thần, chuyên tâm đọc tấu chương, đế khi Từ Giai về vẫn chưa phê chữ nào.

Từ Giai không hề bất ngờ, cười hỏi:

- Vì sao lâu thế mà chưa có chứ nào?

- Học sinh không dám...

Thẩm Mặc cười khổ:

- Sợ rằng không theo sư phụ học ba năm năm, học sinh không dám nấu con cá nhỏ này.

- Không phê là tốt, nếu ngươi lỗ mãng động thủ, lão phu sẽ hoài nghi nhãn quang của mình.

Từ Giai thu lại nụ cười:

- Chuyện này không gấp, sau này từ từ học, trước tiên giúp ta nghĩ cái này.

Rồi lấy ra một tờ giấy đặt lên bàn.

Trên tờ giấy là ba con sông vắt ngang, giống như chữ "tam", lại dài ngắn giống nhau.

- Ta vừa cầu kiến, nhưng hoàng thượng không gặp, chỉ đưa cho cái này.

Từ Giai chậm rãi nói:

- Nghe nói là hoàng thượng bấm quẻ được.

Thẩm Mặc hiểu ngay, khẽ thốt lên:

- Quẻ Càn.

- Đúng, ngươi thấy ý hoàng thượng là gì?

- Quẻ Càn, thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức.

Thẩm Mặc trầm ngâm:

- Ý hoàng thượng hẳn không khác là bao.

*

Trời dịch chuyển mạnh mẽ, người quân tử tự cường phấn đấu vươn lên không ngưng nghỉ.

Từ Giai cười không rõ ý, nói:

- Càn, nguyên hanh lợi trinh. Ngươi nói có phải chỉ Hồ Tôn Hiến không?

Hồ Tôn Hiến hiệu Nhữ Trinh.

Cái đức Nguyên là cái khởi đầu sự sinh vạn vật,

Cái đức Hanh là sự thông đạt của sự sinh vạn vật,

Cái đức Lợi là sự thỏa thích của sự sinh vạn vật,

Cái đức Trinh là sự thành tựu của sự sinh vạn vật

Giải nghĩa của Khổng Tử, xem thêm:

http://caodaism.org/CaoDaiTuDien/ng/ng4-051.htm

Thẩm Mặc nghĩ:" Cả đời ông suy đoán thánh ý tới độ tẩu hỏa nhập ma rồi, sao còn thích cả đoán đố hơn cả ta chứ?" Y vui vẻ thuận theo phương hướng Từ Giai, nói:

- Sư phụ nói thế học sinh bừng tĩnh.. Ý tứ phải chăng thiên ý có lợi cho Hồ Tôn Hiến?

Từ Giai không hề cảm thấy Thẩm Mặc nói bừa, vì nó phù hợp với tư duy của hoàng đế, ít nhất có thể xác định, sau khi nhìn quẻ này, hoàng đế tám phần nghĩ gì, liền vuốt râu nói:

- Xem ra mạng của Hồ Tôn Hiến chưa tuyệt.

- Sư phụ nói phải...

Thẩm Mặc như trẻ nhỏ cung kính lắng nghe, còn tích cực phát biểu:

- Trinh giả, tiết dã, hoàng thượng hẳn cũng muốn Hồ Tôn Hiến có kết cục đẹp... Dù sao hắn là đại tướng nhiều năm của hoàng thượng, nếu vì tội danh có thể có mà thân bại danh liệt, hoàng thượng khó tránh khỏi mang tiếng xấu giống Tống Cao Tông.

Kỳ thực câu này rất hiểm, nếu Gia Tĩnh là Tống Cao Tông, vậy Từ Giai là Tần Cối. Từ Giai đỏ mặt lên:

- Chuyết Ngôn, nếu trời không tuyệt đường hắn, ngươi phải bảo hắn quý trọng cơ hội này.

- Học sinh sẽ tận lực.

Từ Giai trầm ngâm hồi lâu nói:

- Chiến sự đông nam đã sắp tới hồi kết, hoàng thượng kỳ thực sớm đã có ý triệt nha môn tổng đốc sáu tỉnh lâu rồi, ta sẽ xin thánh chỉ, lệnh hắn về triều đảm nhận chức vị trọng yếu, thế nào?

Chưa đợi Thẩm Mặc trả lời, ông ta đã tự cảm thán:

- Đây đã là cực hạn triều đình có thể chấp nhận rồi.

Thẩm Mặc biết, chức này chỉ là thứ quá độ, để mọi thứ không quá đột ngột, chiếu cố lòng tự tôn của Hồ Tôn Hiến, khống chế phản ứng ở mức nhỏ nhất.

Từ Giai đã định, Thẩm Mặc còn tranh thủ thêm chỉ gây chuyện không vui, nên đành ngậm miệng.

- Ngươi về chuẩn bị đi, giao trả lại công việc đang làm, mấy ngày nữa soạn thánh chỉ xong, ngươi vất vả tới Giang Nam truyền chỉ một chuyến.

Từ Giai nói không cho thương lượng.

Bỏ quan hệ hai người, lấy thân phận lễ bộ thị lang truyền chỉ, tỏ rõ thái độ trịnh trọng của triều đình, nếu còn không biết điều thì đừng lăn lộn quan trường nữa.

- Tuân lệnh..

Từ Giai không dân chủ, y chỉ có cách tuân lệnh.

Thấy y có vẻ không vui, Từ Giai thở dài, giọng hòa hoãn lại:

- Nói chuyện kỹ càng với hắn, cho hắn biết thái độ của triều đình, công thần như hắn, bất kể làm sai chuyện gì, chỉ cần biết hối cải, triều đình sẽ không tính chuyện cũ, có hắn kết cục có thể diện.

- Học sinh hiểu.

Tâm sự trùng trùng rời khỏi Tây Uyển, Thẩm Mặc ngồi trong kiệu thấy ngột ngạt, liền vèn rèm lên, không khí lạnh buổi tối tràn vào, làm y thấy tinh thần hơn một chút. Nhưng vẻ mặt vẫn rất nặng nề, bên cạnh không có ai, y chẳng cần che giấu nội tâm của mình, không phải y buồn vì Hồ Tôn Hiến, mà lo cho thế cục đông nam mai sau.

Thẩm Mặc và Hồ Tôn Hiến tuy chẳng thể nói là tri âm tri kỷ, nhưng ít nhất cũng mến tài nhau.

Ở đại nghiệp kháng Oa, Thẩm Mặc toàn lực phối hợp với hắn, điều có thể làm, nên làm, không nên làm y đã làm hết rồi. Những điều đó Hồ Tôn Hiến cũng đã thấy, hiểu y là con người thế nào, cho nên rất nhiều bố trí của Thẩm Mặc ở đông nam, hắn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhất là phương châm kinh tế hoàn toàn tiếp thu ý kiến của Thẩm Mặc.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch