Một loạt chính sách tiến bộ được chấp hành triệt để dưới quyền uy của tổng đốc đông nam, làm Giang Nam bị chiến loạn dày vò nhanh chóng khôi phục sức sống.
Những người bị mất mát vì kháng Oa tụ tập lại, từ trên xuống dưới đều mang đầy hi vọng, có thể nói, tất cả đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, thứ xấu xa chưa sinh ra, người Giang Nam sắp tiến vào niên đại phục hưng.
Nhưng tất cả những điều đó không khiến các đại lão gia ở tít tận Bắc Kinh hưng phấn, bọn họ chỉ quan tâm tới những tỉnh gặp họa nạn, dân sống không yên.
Vì nếu bỏ mặc những nơi đó, khả năng bùng phát tai họa gây an nguy cho xã tắc. Còn với những nơi còn chấp nhận được là họ không thấy hứng thú.
Như xem thái độ khác hẳn của họ với Giang Nam trước và sau loạn giặc Oa là đủ biết.
Nguyên nhân trước tiên là tư duy của giai cấp thống trị, cái bọn họ truy cầu là giang sơn bền vững, hưởng thụ đặc quyền.
Ngay cả thái tổ gia hùng tài đại lược cũng không thoát khỏi tính cực hạn bản thân lấy ý thức tiểu nông xây dựng chính quyền đề quốc, 200 năm qua đã chứng minh, thứ dùng để suy trì trường tồn của Đại Minh thành sợi giây thừng trên cổ, thời gian trôi đi, nó càng siết càng chặt, gần như bóp chết đế quốc do chính ông ta tạo ra.
Chu Nguyên Chương thiếu nhận thức về tài chính TW cho rằng, đem tiền lương từ địa phương tới TW từ TW phân phối tới địa phương là chuyện thừa thãi, cho nên mỗi tỉnh chỉ cần hàng năm nộp khoản tiền cung cấp bộ máy quốc gia vận hành là được. Số còn lại để địa phương tự sử dụng, không cần cho vào quốc khổ nữa.
Hộ bộ thành bộ kiểm toán, quốc khổ mỗi năm ngoài mấy trăm vạn lượng bạc ít ỏi trả lương cho kinh quan thì chẳng còn nguồn thu nào, dù Giang Nam có giàu tới chảy mỡ thì Thái Thương vẫn nghèo tới chết đói cả chuột.
Trời âm u giống như tâm tình của Thẩm Mặc, Hồ Tôn Hiến chắc chắn rớt đài, đả kích với y ngoài sức tưởng tượng của bất kỳ ai. Cảm giác thất bại lan khắp cơ thể, nhìn tầng mây trầm trầm, y thậm chí có chút nản lòng.
Thì ra tất cả thứ y khổ tâm xây dựng chỉ là lâu đài trên cát, vẻ đẹp của nó chỉ là vỏ bề ngoài, bị người ta tàn phá mà không có đường chống cự.
Y không cả muốn về nhà, sai người đi lung tung khắp đường phố Bắc Kinh, lần đầu tiên không phải y tìm cách giải quyết sự việc, mà muốn trốn tránh.
Trời tối dần, bụng sôi ọc ạch đánh thức Thẩm Mặc từ trạng thái thất thần, y chỉ ăn mỗi bát cháo buổi sáng, cả ngày bận rộn chẳng có gì vào bụng. Y áy náy nói với kiệu phu:
- Ta tệ quá, bắt các ngươi khiêng lâu như vậy.
Kiệu bốn người khiêng nặng như thế, sức khỏe có tốt tới đâu cũng chẳng chịu nổi.
Các kiệu phu cười:
- Chúng tôi thay nhau khiêng, không thấy mệt chút nào.
Dù cánh tay tê dại, nhưng câu nói kia của đại nhân, làm bọn họ thấy đủ rồi.
- Mau dừng kiệu đi.
Thẩm Mặc xuống kiệu hoạt động gân cốt, phát hiện tới một căn ngõ nhỏ yên tĩnh ở thành đông.
- Sao lại tới đây nhỉ?
Cảm giác trong lòng y thật khó nói thành lời.
Đám Tam Xích không đáp, huynh đệ gần mười năm rồi, bọn họ hiểu lòng đại nhân, một số chuyện không cần y nói cũng biết phải làm thế nào...
- Tới rồi thì vào chơi vậy.
Nhìn bên trong có ánh đèn, Thẩm Mặc lẩm bẩm:
- Thôi, về nhà ăn cơm vậy.
Trong lòng y ngứa ngáy tự mâu thuẫn với mình, hộ vệ và kiệu phu ẩn trong bóng tối, chỉ có Tam Xích đứng đằng sau.
- Từ đây về nhà lại xa.
Thẩm Mặc làm bộ làm tịch:
- Nếu đã thế...
- Vậy thì vào vậy.
Tam Xích hói hộ điều đại nhân khó nói ra lời.
- Cần ngươi lắm mồm à?
Thẩm Mặc trừng mắt nhìn hắn, nhưng vẫn đi vào ngõ.
Hai người sắp đi tới căn nhà cuối cùng đột nhiên cửa nhà đó mở ra, cả hai vốn chột dạ, vội nấp vào cổng nhà bên thò đầu ra xem, thấy hai bóng người dài chiếu lên tường.
Sau đó là giọng nói trầm thấp, ngõ nhỏ yên tĩnh, nghe rất rõ ràng, là giọng của Tô Chí Kiên:
- Tỷ, chuyện này nghĩ kỹ vào, đừng từ chối dứt khoát như thế.
Sau đó là giọng không vui của Tô Tuyết:
- Còn cùng người khác bán đứng ta thì đệ đừng tới nữa.
- Sao lại bán đứng?
Giọng Tô Chí Kiên cao lên:
- Đệ quan tâm tới tỷ mới nói thế, người khác thèm để ý tới tỷ cô độc lẻ loi không?
Lời này làm Tô Tuyết im lặng, Tô Chí Kiên tưởng nói trúng chỗ yếu của nàng, liền thừa thắng truy kích:
- Qua tháng hai là tỷ tỷ đã 25, người ta có con cái biết đọc sách rồi, tỷ vấn đau khổ chờ đợi mỏi mòn.. Tỷ, nữ nhân rốt cuộc vẫn phải lập gia đình, để muộn không đáng giá nữa.
- Đừng nói nữa.
Giọng Tô Tuyết run run:
- Ta sống rất tốt.
- Tốt? Tốt cái gì mà tốt?
Tô Chí Kiên nổi giận:
- Rốt cuộc tỷ nghĩ cái gì? Trên đời này có nữ nhân ngốc như tỷ không? Chẳng lẽ tỷ không nhìn ra? Họ Thẩm kia không hề có ý cưới tỷ, khi nào y chán ở nhà mới tới tìm tỷ giải khuây. Y có coi tỷ là con người không? Chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà thôi.
Bóng của hắn trên tường như con dã thú nổi điên:
- Hiện giờ tỷ đã quá lứa lỡ thì, lại được Thương Minh tiên sinh nhìn trúng, luận tướng mạo, tài ba, người ta kém gì họ Thẩm? Hiếm có là hắn si tình, tới năm ngoái phu nhân qua đời mới dám tìm đệ cầu thân. Cưới hỏi đàng hoàng đó tỷ, gả vào đó tỷ là phu nhân! Là vận may trên trời rơi xuống, đốt đuốc tìm đâu ra nhân duyên tốt như thế.
- Ngươi thích thì tự gả cho hắn ấy.
Giọng Tô Tuyết không còn do dự như vừa nãy:
- Đừng nhắc tới chuyện này nữa.
- Đệ không nghe nhầm chứ, không muốn làm chính thất lại muốn ở đây làm quả phụ sống, tỷ cho rằng đợi phu nhân của y chết rồi sẽ đón tỷ về sao? Nằm mơ đi, y chơi tỷ chán lâu rồi, vứt tỷ đi như dép rách rồi.. Thiên hạ có nữ nhân ngu xuẩn như vậy không?
- Câm mồm.
Tựa hồ Tô Tuyết tát hắn một cái, cố nén giận nói:
- Đi đi, đừng quát tháo ngoài cửa, ta không muốn để hàng xóm nghe thấy.
- Nghe thì nghe.
Tô Chí Kiên khinh bỉ:
- Đã đê tiện thành thế này rồi còn sợ à?
Hắn đề cao giọng:
- Đường phố ra đây mà xem này, nữ nhân ngu xuẩn năm trăm năm khó gặp...
Ai ngờ lời chưa dứt đã "hự" một tiếng, gục ngay xuống đất.
Tô Tuyết vốn mặt tái nhợt nhìn đệ đệ hung hãn, thấy hắn biến thái xỉ nhục mình, nàng hoài nghi, đây chính là đệ đệ nàng hi sinh cả đời để toại nguyện cho hắn sao? Có phải hắn bị ma nhập rồi không?
Đang lúc tuyệt vọng thì thấy hắn ngã ra đất, nhìn lại thấy một hán tử vạm vỡ đưng đó, cái tay lớn còn giơ lên, hiển nhiên là hung thủ đánh gục Tô Chí Kiên.
Tô Tuyết định thét lên nhưng người kia nói:
- Tô đại gia, là tại hạ.
Giọng nói này quá quen thuộc, chẳng phải vệ sĩ trưởng luôn theo "y" như hình với bóng sao?
Tô Tuyết thở phào, vội tới sờ mũi đệ đệ, may là vẫn đều, chỉ bị ngất đi.
Tam Xích nói nhỏ:
- Tại hạ thấy hắn nói lời xúc phạm, không nhìn được mới ra tay giáo huấn, Tô đại gia yên tâm, tại hạ ra tay rất có chừng mực.
Tô Tuyết trừng mắt nhìn hắn:
- Khiêng vào đi, đất lạnh lắm.
Tam Xích vất vả vác Tô Chí Kiên cao lớn the Tô Tuyết vào nhà, bỏ đại nhân ở đằng sau.
Thẩm Mặc tuy bị ngó lơ nhưng chẳng hề cảm thấy khó chịu, ngược lại thấy lòng đầy day dứt, tự trách.
Vừa rồi Tô Chí Kiên nói cho Tô Tuyết nghe, nhưng chẳng khác nào cái tát vào mặt y, làm y hận không thể kiếm lỗ mà chui vào...
Nói thật, nếu không phải Tô Chí Kiên nói quá khó nghe, y lo Tô Tuyết giận quá xảy ra chuyện không hay, có khi y đã lựa chọn lặng lẽ rời đi.
Có điều hiện giờ nói gì cũng đã muộn, nhất thời kích động, giờ phải đối diện với thời khắc xấu hổ, Thẩm Mặc đứng trong sân nhìn mặt trăn u ám, thầm nghĩ hôm nay chắc chắn ra đường không xem ngày, nếu không sao gặp chuyện phiền lòng từ sáng đến tối.
Đang do dự có nên rời đi không thì Tam Xích đi ra nói nhỏ: