"Ít nhất phải ra dáng nam nhân chứ!" Thẩm Mặc thở dài, chỉnh y phục, bước vào gian phòng của Tô Tuyết.
Trên bàn tròn giữa phòng có bình hoa chỉ cắm một bông hoa mai le loi, cánh hoa mỏng manh, nhưng tỏa hoang thoang thoảng. Ngoài ra tất cả như xưa, không có gì thay đổi, tới ngay bàn cờ cũng đặt vị trí y quen thuộc.
Thẩm Mặc nhớ ván cờ đó chưa chơi hết, khi ấy y vừa từ Giang Nam về, mang cho Tô Tuyết ít thổ sát, tới chơi đấu vài ván cờ, sau vì đột nhiên có chuyện phải bỏ dở rời đi...
Có điều đã hơn nửa năm trước rồi, y đưa tay sờ lên bàn cờ, không có chút bụi nào, tim thắt lại.
Tiếng bước chân khẽ khàng vang lên, Thẩm Mặc quay đầu lại nhìn, Tô Tuyết đã tới bên cạnh, nàng đưa tựa tùy ý gạt bàn cờ, làm loạn thế trận, giấu đầu lộ đuôi nói:
- Buồn chán bày kỳ phổ, chẳng đáng lọt vào mắt đại nhân.
Thẩm Mặc cười gượng:
- Không mời ta ngồi sao?
- Ngài thích ngồi thì ngồi, ai ngăn được?
Hôm nay tâm tình Tô Tuyết tựa hồ không ổn định.
Thẩm Mặc xấu hổ ngồi xuống:
- Cho xin ngụm nước.
- Không đun, nhịn đi.
- Ồ, được.
Thẩm Mặc không biết nói gì, cảm giác thoải mái khi ở bên nàng không biết đã mất đi bao giờ, thay vào đó là rối rắm nặng nề ngày càng lớn, đó mới là nguyên nhân chân chính nửa năm qua y không tới... Chứ không phải là bận.
Tô Tuyết tuy nói vậy, nhưng vẫn đứng dậy đun nước cho y, Thẩm Mặc vội nói:
- Bảo nha hoàn làm đi.
Tô Tuyết không để ý tới y, đặt ấm lên bếp lò, ngồi bên cạnh ngây ra.
Thẩm Mặc gãi đầu, ngồi xuống bồ đoàn đối diện với nàng cách bếp lò.
Hai người ngồi trong bóng tối, ánh lừa bếp lò hắt ra làm vẻ mặt hai người trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, Tô Tuyết tựa như đang nhìn Thẩm Mặc, lại tựa như đang nhìn ánh lửa lay động, khẽ quạt bếp, giọng xa xăm:
- Nghe thấy hết rồi à?
- Ừ, nghe thấy hết rồi.
- Coi như chưa nghe thấy đi.
Tô Tuyết điều chỉnh hô hấp, mỉm cười, nụ cười đó làm trái tim người ta tan nát.
- Không coi như chưa nghe được.
Thẩm Mặc nói khẽ, Tô Tuyết không lên tiếng.
Nước sôi, Tô Tuyết rót nước vào ấm tràn, văn hóa trà Trung Hoa lúc này có thể xưng là trà nghệ rồi, nhưng phải có bàn tay mỹ nữ pha trà, mới thể hiện đỉnh cao của nó, Tô Tuyết đã biết nó thành một môn nghệ thuật biểu diễn, động tác nhẹ nhàng lưu loát, giống như diễn tấu nhạc.
Thẩm Mặc lặng lẽ nhìn động tác của nàng, ủ rũ, nặng nề, day dứt, bi thương theo nước trà vàng rót vào chén biến mất tăm tích.
Tô Tuyết cũng khôi phục lại khí độ ung dung trấn định thường ngày:
- Uống đi.
Thẩm Mặc đón lấy, uống cạn, nói câu "trà ngon.." Hết sức vô nghĩa, cuối cùng lên tiếng:
- Lời Chí Kiên tuy khó nghe, nhưng ta thấy... Nàng nên suy nghĩ...
Sắc mặt Tô Tuyết vốn khôi phục lại bình thường, nghe vậy tực thì trắng bệch, Thẩm Mặc vội giải thích:
- Nàng đừng hiểu nhầm, ta rất tự trách bản thân, làm nàng lỡ dở bao năm, nhưng không thể cho nàng hạnh phúc nàng đáng có, ta chân thành chúc phúc cho nàng...
Ánh lệ long lanh, nhưng nước mắt không rơi xuống, Tô Tuyết gian nam mỉm cười, cố làm vẻ bình tĩnh:
- Uống xong chén trà này thì về đi, trong nhà còn có người đợi cơm đấy...
- Nàng đừng giận...
Thấy nàng hạ lệnh đuổi khách, Thẩm Mặc tiếp tục giải thích:
- Ý của ta nàng hiểu mà, không phải ta cũng muốn giải quyết vấn đề sao? Không thể cứ kéo dài mãi thế này, tuổi hoa chóng tàn...
Tô Tuyết đột nhiên đưa tay lấy chén trà trong tay y, Thẩm Mặc cuống lên:
- Ta chưa uống hết mà...
Y đưa tay ra muốn cản, động tát Tô Tuyết nhanh hơn, giành lấy trước, chén trà rơi xuống đất, vỡ tan.
- Đáng tiếc, sau này uống trà thế nào...
Đó là chén trà tổ truyền của Tô Tuyết, chẳng biết từ khi nào, Thẩm Mặc mỗi lần tới, nàng đều dùng chén pha trà cho y, từ Tô Châu tới Bắc Kinh đều thế. Giờ chén đã vỡ, sao chẳng đau lòng.
Lúc này nghe thấy tiếng khóc của Tô Tuyết, Thẩm Mặc ngẩng đầu lên, thấy mặt nàng nước mắt chan hòa, bàn tay trắng bị nước trà nóng làm đỏ nhừ.
Kỳ thực trà có nóng, nhưng chẳng bằng một phần vạn trái tím rỉ máu của Tô Tuyết, những lời kia đúng là vì tốt cho nàng, nhưng vạn vạn lần không nên do nam nhân đó nói ra, từ miệng y nói ra, nó như thanh kiếm đâm vào trái tim vốn suy nhược của nàng, là thống khổ nàng không chịu đựng nổi.
- Ngài muốn ta gả đi, thì đừng có chạm vào người ta nữa.
Nàng ra sức vùng vẫy, Thẩm Mặc một tay nắm không được, liền vươn tay còn lại ra, ôm nàng vào lòng.
Tô Tuyết như bị điểm huyệt, tức thì đờ người, mặc cho y ôm, lẩm bẩm:
- Vì sao lại nói thế, vì sao lại nói thế.
Nước mặt lặng lẽ rơi trên vai y.
Thẩm Mặc nói bên tai nàng:
- Nàng biết ta không có ý đó mà...
Tô Tuyết không nói, Thẩm Mặc nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, nhìn khuôn mặt đẫm lệ:
- Ta chỉ thương nàng, không muốn nàng bị dày vò nữa.
Y lấy ra khăn tay, lau nước mắt cho nàng:
- Ta không hề muốn đẩy nàng ra ngoài, ta đã nói rồi, chỉ cần nàng muốn, thế nào ta cũng chấp nhận. Nhưng vì sao nàng che dấu tâm sự sâu như thế, làm ta nhìn không thấu, không biết nàng nghĩ gì, không biết làm sao để nàng được vui?
Đó là lời y luôn muốn hỏi nàng, sao nữ nhân các nàng lại khó hiểu như thế.
Nghe những lời ôn nhu nhỏ nhẹ của y, Tô Tuyết lại càng khóc lớn hơn.
Thấy nàng vẫn không nói, Thẩm Mặc lại thở dài:
- Ta đã nói dù không thể đàng hoàng cưới hỏi nàng, nhưng thế nào cũng có thể chiếu cố cho nàng cả đời... Nàng không cần lo trong nhà ta, phía Nhược Hạm ta sẽ nói. Trong vòng ba ngày ta sẽ mang kiệu hoa đón nàng về.
Y không quên lời hứa với Nhược Hạm, cũng không muốn nuốt lời.
Nhân vô tín bất lập, nếu ngay cả lời hứa của mình cũng không tuân thủ, sau này còn mặt mũi nào đối diện với vợ con? Chỉ e cả đời không ngẩng đầu lên được.
Nhưng nam nhân phạm sai lầm thì phải gánh tránh nhiệm. Khi y và Tô Tuyết quen nhau, y là lục nguyên chí tôn trấn thủ Tô Châu, trở tay phá giải âm mưu Lục đại gia, Tô Châu do một lời y định đoạt.
Khi đó y trải qua năm tháng đắc ý nhất cuộc đời, toàn thân lâng lâng, cho rằng trí tuệ của mình có thể khống chế tất cả, tỉnh nắm quyền thiên hạ, say kề gối mỹ nhân, muốn làm gì thì làm.
Trong trạng thái tự đắc đó, y gặp Giang Nam danh kỹ Tô Tuyết trong truyền thuyết, vẻ đẹp và sự quyến rũ của nàng làm nam nhân không thể chống cự.
Càng thú vị hơn nữa, nàng tựa hồ như muốn cùng y chơi một trò chơi tình cảm.
Lúc đó Thẩm Mặc không phải là sư không biết mùi thịt nữa, y quen với đủ tiệc vui của phú thương thân hào, đóng kịch cùng không ít nữ tử, y tự tin có thể "xuyên qua trăm hoa, không để một cái lá nào chạm người", cho nên chẳng hề do dự tham gia trò chơi với nàng.
Nguyên nhân trừ muốn bắt Lục Tích ra, đa phần là vì tìm kiếm kích thích.
Về sau Lục Tích bị bắt, trò chơi vẫn chưa kết thúc, Tô Tuyết vẫn như xa như gần, tựa hồ muốn chơi đùa tiếp với y. Còn Thẩm Mặc dần thay đổi, nhưng y không nhận ra, mình vẫn vui vẻ chìm đắm trong đó, lúc đó y chưa biết, trò chơi tình cảm một khi diễn ra, là không thể dừng lại được..
Dần dần, nói là lâu ngày sinh tình cũng được, nói là không thể tự kìm lòng cũng được, trái tim y đã có nữ nhân này rồi.
Cũng từ đo Thẩm Mặc bắt đầu mâu thuẫn, y phát hiện mình không thể dứt bỏ nàng, bá lực quan trường ở chỗ nàng thành vô dụng, y không thể không thường xuyên nhớ tới nàng.
Bấy giờ y mới biết, dưới trăm hoa rực rỡ, cùng có cạm bẫy nguy hiểm, sớm muộn có một ngày, y sẽ rơi vào đó, không thoát mình ra được.
Nhưng y cũng không thể quên lời hứa của mình, không cưới nữ nhân vào nhà nữa, y không định phụ Nhược Hạm, cho nên lấy cớ rời Tô Châu, chặt đứt tình cảm, nhưng Tô Tuyết lựa chọn theo y tới Bắc Kinh.
Lựa chọn của Tô Tuyết không làm Thẩm Mặc vui, vì nàng nói với y, vì tiền đồ của đệ đệ nàng mới theo tới Bắc Kinh, chẳng phải có cảm tình với y.