Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1030: Diễn Biến Khó Lường (5)

Chương 1030: Diễn Biến Khó Lường (5)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Đông ông.

Trịnh tiên sinh oán giận:

- Thẩm đại nhân cũng thật là, ngài đã thành thế này, y lại tới đâm thêm một đao.

- Ài, thế sự khó lường...

Hồ Tôn Hiến thở dài:

- Chuyết Ngôn là bằng hữu tốt nhất của ta, không ngờ lần này lại đứng ở phía đối diện, chẳng trách y không muốn tới Chiết Giang, vì không biết phải đối mặt với ta ra sao.

Thấy đại soái còn nói đỡ cho Thẩm Mặc, Trịnh tiên sinh thấy ấm lòng, đó mới là lòng dạ thủ mục của Đại Minh.

- Vậy chúng ta phải làm sao? Vờ không hay biết?

Hiển nhiên là không được, Hồ Tôn Hiến nói:

- Thế này vậy, ta viết thư cho y, hỏi thăm một tiếng.

Nói xong vào thư phòng.

Hồ Tôn Hiến vốn đầy bụng phiền muộn, nhưng cầm bút lên lại không biết viết từ đâu, nhìn ra cây mai bên ngoài, chỉ thấy cánh lá trơ trụi, cánh hoa đã rơi hết rồi.

Rất, rất lâu, hắn mới viết một bài thơ của tiền nhân, nói:

- Cứ thế gửi đi.

Trịnh tiên sinh thấy đó là bài Bặc Toán Tử cả Lục Phóng Ông.

Dịch ngoại đoạn kiều biên,

Tịch mịch khai vô chủ.

Dĩ thị hoàng hôn độc tự sầu,

Cánh trước phong hoà vũ.

Vô ý khổ tranh xuân,

Nhất nhiệm quần phương đố.

Linh lạc thành nê niễn tác trần,

Chỉ hữu hương như cố.

````

Ngoài trạm bên đầu cầu,

Lặng lẽ nở không chủ.

Trời lúc chiều vàng một gợi buồn,

Lại gặp mưa cùng gió.

Phải đâu khổ giành xuân,

Mọi hoa ghen đủ thứ.

Khi rụng thành bùn hoá bụi bay,

Vẫn có hương như cũ.

Dịch thơ: Nguyễn Xuân Tảo.

Mặc dù là thơ của người khác, nhưng thể hiện trọn vẹn tâm cảnh của Hồ Tôn Hiến lúc ngày, mắt Trịnh tiên sinh ươn ướt:

- Bộ đường phải chịu oan ức rồi.

- Ta biết các ngươi nghĩ gì, tất cả đều cho rằng ta ham mê quyền lực, không chịu buông tay nên không từ thủ đoạn.

Hồ Tôn Hiên dừng bút cười tự trào:

- Ta là người như vậy sao?

Trịnh tiên sinh vội nói:

- Ai chẳng biết đông ông trung trinh với nước, một lòng tận tụy, những tin đồn đó là sự hiểu lầm.

- Không lửa làm sao có khói.

Hồ Tôn Hiến lắc đầu, buồn bã nói:

- Ngươi không nghĩ thế, người khác sẽ nghĩ thế.. Nhưng mặc kệ người khác nghĩ gì, chỉ cần ta không hổ thẹn với bách tính đông nam là được, hiện giờ chuyện ta phải làm chưa xong, ta không thể để nó thành uổng phí.

- Đông ông, người đời hiểu lầm ngài thật nhiều.

- Khen che do người.

Hồ Tôn Hiến ưỡn thẳng lưng:

- Ta tự hỏi không thẹn với lòng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khi nhận được thư của Hồ Tôn Hiến thì Thẩm Mặc đang tiến hành hội đàm thân mật với Đường Nhữ Tập.

Đường trạng nguyên tới Tô Châu được ba năm, ban đầu còn không hợp tác lắm, muốn tiếp nhận thế lực của Nghiêm Thế Phiên phản kháng, nhưng Thẩm Mặc giật dây một cái, thương nhân Tô Tùng liền ngầm đối đầu với hắn, làm Đường Nhữ Tập đâm đầu vào tường khắp nơi, đành vào khuôn khổ.

Nhưng hắn không phục Thẩm Mặc, cả hai đều là trạng nguyên, hắn còn hơn Thẩm Mặc một khóa, là sư phụ của cảnh vương, hảo hữu của Nghiêm Thế Phiên, nói từ đâu cũng không cần phải chịu Thẩm Mặc kiềm chế. Mặc dù điểm yếu bị nắm trong tay người ta, hắn phải cúi đầu, nhưng đừng mơ hắn vui vẻ hợp tác...

Lần trước Thẩm Mặc tới Tô Châu, hắn cố ý tránh không gặp là đủ biết.

Nhưng thế sự khó lường, hoàng đế nam tuần, âm mưu của Nghiêm Thế Phiên bị bại lộ, đầu một nơi thân một nẻo, Nghiêm đảng bị đả kích nghiêm khắc, Cảnh vương bị lệnh thành phiên, làm Đường trạng nguyên mất hết chỗ dựa, suốt ngày nơm nớp lo sợ, chút động tĩnh nhỏ cũng làm hắn cả đêm không ngủ. Không biết bao đêm hắn nằm mơ mình bị lột quan phục, tống vào chiếu ngục.

Làm hắn bất ngờ là mặc dù tấu chương đà hặc hắn liên tục xuất hiện, nhưng triều đình không truy cứu, hơn nửa năm qua vẫn đàng hoàng tại vị. Có điều hắn không dám lơi lòng, vì hắn biết cuộc thanh trừng chủ yếu là nhắm vào kinh quan, địa phương không phải là thoát nạn, mà nạ chưa tới.

Năm nay lại bộ sẽ tiến hành thẩm tra quan địa phương, hiển nhiên là cơ hội trừ kẻ khác phái. Khôi phục lại từ kinh hoàng, Đường Nhữ Tập biết, nếu không hành động chỉ còn đường chết.

Nhưng với thân phận của hắn thì ai dám giữ? Còn nói hối lộ, Đường Nhữ Tập không ngu, người ta muốn kiếm tiền thì chiếm luôn lấy vị trị béo bở của hắn có phải sướng hơn không?

Đường trạng nguyên vốn bao nhiêu chỗ dựa mạnh trong triều, vậy mà mới một năm, toàn bộ đều rơi rụng hết, phải chẳng tới lúc hắn nên thức thời rút lui?

Không, hắn mới 40, đang độ sung mãnh, còn muốn làm nên sự nghiệp, còn muốn chứng minh mình là trạng nguyên thực sự.

Hắn cuối cùng cũng nhớ tới Thẩm Mặc, dù hai người có ngăn cách, nhưng dù sao chưa trở mặt.

Không muốn, nhưng hắn phải thừa nhận, Thẩm Mặc hiện giờ mạnh hơn hắn trước kia, là sủng thần của hoàng đế, là học sinh của Từ Giai, là sư phụ của Dụ vương, ba thứ bảo hiểm này làm địa vị của y vững như tường đồng, ai cũng phải nể mặt.

Hắn bỏ thể diện xuống, chuẩn bị hậu lễ tới thăm Thẩm Mặc, trên bái thiếp tự xưng "đệ Nhữ Tập", biểu thị lòng thuần phục.

May là Thẩm Mặc hết sức thân thiết, không chỉ đích thân nghênh đón, còn luôn miệng gọi "lão huynh", khiến hắn bớt xấu hổ.

Thẩm Mặc còn mời hắn vào tòa biệt thự phong cảnh tuyệt đẹp, pha trà thơm, ôn tồn vỗ về trái tim tổn thương của hắn, lại đem tội chứng năm xưa ra đốt hết.

Đường Nhữ Tập cảm động, dâng trà tới trước mặt Thẩm Mặc, nói:

- Từ nay trở đi, đại nhân chỉ đâu Nhữ Tập đánh đó! Tuyệt không nói thừa một lời.

Thấy hắn trịnh trọng tỏ thái độ như thế, Thẩm Mặc biết hắn tham vọng không nhỏ, nhưng không nói ra... Y chỉ sợ người ta không có dục vọng, không sợ dục vọng lớn.

Thái độ đã tỏ, vậy là người của y rồi, Đường Nhữ Tập dè dặt hỏi:

- Đại nhân, không biết triều đình có thái độ gì với hiện trạng của đông nam.

- Phía nội các, ta mỗi ngày đều báo cáo, các lão nắm rõ chuyện đông nam như lòng bàn tay.

Thẩm Mặc đứng dậy lấy một tấm lụa trắng cho hắn xem:

- Huynh xem đi, ta mới nhận được sáng nay.

Đường Nhữ Tập nuốt nước bọt:

- E không thích hợp.

- Đều là người mình cả, có gì không thích hợp. Ta tin huynh không nói ra ngoài.

Thẩm Mặc cười thân thiết.

- Đương nhiên, đương nhiên...

Đường Nhữ Tập lau tay, nhận lấy xem, chỉ thấnh bên trên có vài chữ:" Thánh ý đã quyết, không thể sửa, nhưng phải giữ an định đông nam. Có thể tùy cơ hành sự, nếu có kế hay, tức tốc bẩm báo." Phía dưới là ký tên và con dấu của Từ Giai.

Xem xong, Đường Nhữ Tâm dùng hai tay trả lại:

- Nói thế, Hồ đại soái nhất định phải đi rồi?

- Ừm, nói một câu phạm húy, đại soái ở đông nam ngày nào, hoàng đế và các lão mất ngủ ngày đó.

Đường Nhữ Tập sợ tới tái mặt, gian nan nói:

- Dù hạ quan là người ngoài không được đoại soái ưa gì cũng dám nói ngài ấy không thể tạo phản.

- Tư Tề huynh, chuyện này mấu chốt không phải đại soái và tướng lĩnh đông nam nghĩ thế nào, mà phía Bắc Kinh nghĩ thế nào.

Thẩm Mặc thở dài bất lực:

- Nửa vách giang sơn giàu có nắm trong tay người khác, chẳng ai có thể yên tâm được.

- Thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Xem ra thời đại của Hồ đại soái đã hết.

- Đúng, không thể nghịch chuyển được nữa.

- Nhưng Hồ đại soái không cam tâm, văn võ Giang Nam đang minh oan cho ông ấy, nếu không xử lý tốt, sẽ có loạn.

Câu này đúng là điều Thẩm Mặc đang lo.

- Hồ đại soái giải nguy cơ đông nam, biến đống rối rắm thành cục diện tươi sáng, mọi người đều phục ông ta, chấp nhận sự lãnh đạo của ông ta là bình thường.

Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Nhưng Từ các lão quen nhìn bao nhiêu cự đầu chìm nổi, không tin đi ở một cá nhân có ảnh hưởng lớn đến thế, các lão tin chỉ cần xử lý thỏa đáng sẽ không có vấn đề lớn. Đó là nhiệm vụ của ta.

- Nhưng đại nhân sẽ đắc tội hết với bằng hữu, huynh đệ cũ. Hạ quan thấy các lão không có dụng ý tốt với đại nhân.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch