Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1031: Diễn Biến Khó Lường (6)

Chương 1031: Diễn Biến Khó Lường (6)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Ài, chuyện này ta không làm người khác cũng sẽ làm.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Để người khác làm loạn, chẳng bằng để ta làm, ít nhất bảo toàn thêm chút huynh đệ, giữ lại nguyên khí cho đông nam.

- Ra là thế.

Đường Nhữ Tập bái phục:

- Khổ tâm của đại nhân, mọi người sớm muộn cũng sẽ hiểu.

- Hi vọng là thế.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Trước khi tới ta nêu ý kiến với các lão, người thấy không tệ, nói ra để Tư Tề huynh cùng suy nghĩ.

- Mời đại nhân nói.

- Trìều đình kỵ húy tổng đốc đông nam, do quyền lực quân chính giao vào tay một người quá lớn. Nhưng đông nam lại quá quan trọng, cho nên không thể thiếu tổng đốc.

Thẩm Mặc chậm rãi nói:

- Nên ta nghĩ, chia quyền bính đó làm ba tới bốn bộ phận. Ví dụ dựa theo phong thổ, địa vực, kịch sử chia ra khu vục độc lập, Giang Bắc, Cống Việt, Mân Triết... xuất hiện vấn đề không ảnh hưởng lẫn nhau. Do tổng đốc một nơi đơn độc xử lý, nếu xuất hiện vấn đề vượt khu vực, triều đình tạm thời phái người tới quản lý chung, xong việc là về.

Đường Nhữ Tập tim đập thình thịch, như vậy phải thiết lập liền mấy tổng đốc... Mặc dù phạm vi quản hạt nhỏ đi, không oai phong bằng tổng đốc đông nam, nhưng cũng là quan cấp bộ đường, mộng tưởng của bao người.

Thẩm Mặc nói hồi lâu, phát hiện hai mắt Đường Như Tập ngây ra, liền ngừng nói, cười hỏi:

- Tư Tề huynh có vấn đề gì sao?

- À..

Đường Nhữ Tập tỉnh lại:

- Vấn đề? Có, có, vậy tổng đốc Giang Bắc quản lý ở đâu?

- Trừ Nam Trực Đãi và Nam Kinh thì quản lý hết từ Trường Giang về phía bắc.

- Vậy chẳng phải là cấp trên của tuần phủ Phượng Dương và Tô Tùng?

Đường Nhữ Tập run run nói:

- Tổng đốc Nam Trực..

- Đúng, chia quyền lực tổng đốc đông nam thành nhiều phần, các lão cũng cho rằng tới lúc xác lập đốc phủ mới, toàn lực tác thành việc này.

Đường Nhữ Tập bình tĩnh lại:

- Như vậy còn chưa xác định?

- Đợi tới lúc xác định thì muộn rồi, chuyện này ở kinh thành chẳng phải bí mật nữa, bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào.

Thẩm Mặc lạnh lùng nói:

- Đương nhiên ưu thế quan viên đông nam vẫn lớn hơn.

- Ý đại nhân, hạ quan đã hiểu. Vậy hạ quan phải làm gì?

Đời được mấy cơ hội, nếu cứ lo trước tính sau, chỉ làm cơ hội trôi đi.

- Giúp ta truyền bá tin tức này đi, sau đó chuẩn bị càng nhiều binh khí, lương thào càng tốt, sẽ dùng tới.

- Vâng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tiễn Đường Nhữ Tập đi, Từ Vị lấy thư Hồ Tôn Hiến ra, Thẩm Mặc xem trước mặt hắn rồi đưa lại cho hắn xem.

Từ Vị đọc đi đọc lại bài thơ, khẽ than:

- Hắn ý thức được vận mệnh của mình rồi, thậm chí quyết dùng cái chết để chứng minh sự thanh bạch.

Từ Vị mặt đầy vẻ thương xót:

- Chuyết Ngôn, phải chăng chúng ta đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử?

- Quân tử, tiểu nhân...

Thẩm Mặc nhìn sóng biển vỗ vào bờ đá, bắn lên vô số bọt nước như ngọc vỡ. Tựa lẩm bẩm lại tựa nói với Từ Vị:

- Có thể dùng nói đánh giá Hồ Tôn Hiến sao? Rốt cuộc hắn nghĩ gì, đệ không rõ.

- Ta cũng không rõ, hành động việc làm của hắn đầy mâu thuẫn, làm người ta không đoán được.

- Nói đúng lắm, chúng ta không biết hắn nghĩ thế nào không sao, chỉ e hắn chẳng biết mình nghĩ gì.

Từ Vị bật cười:

- Sao có thể thế được.

- Sao không thể, ai không dám nói, nói riêng đệ, ban đầu đệ rất rõ lòng mình. Nhưng khi vào quan lộ, qua bao nhiêu gập gầnh cùng vinh quang, làm bao nhiêu chuyện trái lòng. Quay đầu nhìn lại mộng tưởng ngày nào đã thấy xa lạ rồi.

Thẩm Mặc cười khổ:

- Giờ đệ không biết mình phấn đấu vì lý tưởng, hay vì giữ quyền thế địa vị...

Phương diện này Từ Vị cảm nhận không sâu, vì hắn luôn cự tuyệt hòa mình vào quan trường. Nhưng hắn có thể hiểu được qua nét mặt đau đớn của Thẩm Mặc:

- Đệ nói, Hồ Tôn Hiến cũng không nhận rõ lòng mình nữa?

Thẩm Mặc nhìn lại biển khơi vô biên:

- Có lẽ thế, nhưng với đệ và hắn đều không quan trọng, khi cần ra tay, không ai chùn bước hết.

- Đệ luôn ra sức giúp hắn mà, nếu không có đệ thì lão thất phu kia sớm đã trở mặt với hắn rồi.

- Cho nên đệ phải tranh thủ thời gian, không thể để Từ các lão đợi quá lâu, nếu không khéo quá hóa vụng.

Thẩm Mặc thừa nhận.

Từ Vị hỏi:

- Vậy trả lời hắn ra sao.

Thẩm Mặc tới bên bàn, chấm mực viết một bài thơ.

Nại đắc nhân gian tuyết dữ sương.

Bách hoa đầu thượng nhĩ tối hương.

Hoa lạc vưu hữu tranh thiết cốt

Vô ngại thanh sử vĩnh lưu phương.

Biết sao nhân gian đầy sương tuyết

Đứng đầu bách hoa hương thơm ngát

Hoa rụng càng nổi tầm lòng son

Chẳng ngại tiếng thơm lưu sử sách.

*

dịch thơ: Chim canh cụt.

Từ Vị đợi Thẩm Mặc dừng bút, than:

- Đệ ác thật.

- Giải quyết càng nhanh càng tốt, tốt nhất là hắn chủ động, đệ còn cứu được hắn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cùng lúc ấy, Vương Bản Cố dùng thư hỏa cấp 800 dặp đưa tới Vô Dật điện Tây Uyển.

Từ khi đông nam xảy ra chuyện, Trương Cư Chính chuyện luôn vào thông chính ti, ngày đêm đợi tin tức mới, thu được tấu của Vương Bản Cố, đưa ngay cho Từ các lão đang nóng lòng đợi tin.

Xem xong Từ Giai bỏ kính xuống hỏi:

- Ngươi thấy sao?

- Họ Vương này không có đầu óc.

Trương Cư Chính tức giận:

- Bị Hồ Tôn Hiến chơi rồi, dùng tục ngữ là bị người ta bán còn đếm tiền giúp.

- Ha ha ha, hắn nói đông nam không thể một ngày thiếu Hồ Tôn Hiến, nếu không thiên hạ đại loạn. Có thực nghiêm trọng thế không?

- Bất kể có hay không, triều đình không thể chấp nhận uy hiếp, nếu không các nơi học theo còn ai nghe triều đình nữa.

Trương Cư Chính kiên định nói:

- Hơn nưa đông nam vừa mới qua loạn lạc kéo dài, chỉ cần khéo vỗ về, đám phản loạn kia không làm nên trò trống gì.. Mặc dù hiện giờ làm hơi gấp, nhưng đã làm rồi thì phải thành công.

Từ Giai gật đầu, ông ta thích Trương Cư Chính ở điểm này, đường lối rõ ràng. Ông ta dồn được Hồ Tôn Hiên vào góc tường, không thể thiếu mưu kế của hắn.

Thực ra từ khi cha con họ Nghiêm mất đi, ông ta đã muốn hạ Hồ Tôn Hiến, nhưng một là thánh sủng suy giảm, hai là đông nam còn chiến loạn... Ba, quan trọng nhất vì sợ Hồ Tôn Hiến quân quyền quá lớn triều đình khó điều khiển.

Chính vị sợ mấy chục vạn đại quân đông nam không phục, nên Từ Giai mới áp chuyện này xuống vài năm, về sau Trương Cư Chính hiến kế:

- Nay đông nam đã yên, phương bắc lại nổi sóng, không bằng đem mãnh tướng đông nam điều tới bắc, một là để bọn họ tiếp tục chiến đấu bảo vệ quốc gia, hai là tránh quấy nhiều phương nam giàu có.

Thực ra ba là binh quyền Hồ Tôn Hiến sẽ suy yếu.. Trương Cư Chính không nói ra, nhưng Từ Giai hiểu.

- Chiêu rút củi dưới đáy nói này không tệ.

Từ Giai tán thưởng:

- Nhưng Hồ Tôn Hiến có chịu không?

- Hắn tự làm tự chịu, trong tấu chương hắn luôn nói " đông nam đại định", vậy cần nhiều binh làm gì nữa? Triều đình đương nhiên phải đưa tới nơi cần. Hắn mà phản đối là tự vả miệng mình.

- Tuyệt lắm, tuyệt lắm.

Thế là từ năm Gia Tĩnh thứ 41, triều đình liên tục điều mười mấy tướng lĩnh đông nam đi, trong đó có các danh tướng như Đàm Luân, Doãn Phượng, Thích Kế Quang.

Hồ Tôn Hiến đánh trơ mắt nhìn tâm huyết của mình dần dần chảy đi. Tới tận cuối năm ngoái hắn mới dâng tấu nói binh lực đông nam đã tới giới hạn, nế còn rút đi, trong không thể an dân, ngoài không thể kháng địch. Nếu không xuân sang giặc Oa quay lại, bi kịch đông nam sẽ tái diễn.

Từ Giai cũng lo sợ điều ấy nên chấp nhận, nhưng từ trong bản tấu đó ông ta nhận ra sự bất mãn và uy hiếp của Hồ Tôn Hiến, càng làm ông ta sợ sinh biến, nhưng vẫn không hạ được quyết tâm có hạ Hồ Tôn Hiến hay không.

Chính lúc đó Trương Cư Chính lại nói:

- Nếu đã động thủ không lý nào dừng lại, vì ban đầu Hồ Tôn Hiến không có ý mưu phản, bị chúng ta chèn ép hai năm qua, khó tránh không thay đổi.

Từ Giai cười khổ:

- Bất kể hắn có lòng phản không, nhưng sự thực hắn đại quân nhất phẩm là thái tử thái bảo, công cao cái thế. Nếu không có chứng cứ hạ hắn, chỉ e lão phu thành Tần Cối, mà hoàng thượng tin chắc cũng không muốn làm Tống Cao Tông.

+++

Trương Cư Chính trong truyện này tệ thật, như thằng tiểu nhân chuyên đâm trộm sau lưng.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch