- Ta bao năm nhẫn nhục, gian khổ phấn đấu thành vô nghĩa sao?
Hồ Tôn Hiến lẫm bẩm:
- Vậy chẳng bần sống hồ đồ cả đời.
- Huynh cố chấp.
Thẩm Mặc quát:
- Không có sự hi sinh của huynh, mãi mãi không bình định được giặc Oa, bao nhiêu bách tính còn chịu khổ lầm than. Sự phấn đấu của huynh làm đông nam yên bình, sao nói là vô nghĩa?
- Nhưng ta được ích gì?
Tư duy Hồ Tôn Hiến lâm vào bế tắc, vòng đi lại vòng lại.
- Ở đông nam huynh là phật sống công đứng vô lượng. Nhưng muốn công đức viên mãn, phải thức thời...
- Ta mới 53, còn 17 năm nữa mới phải nghỉ hưu, triều đình đối đãi với công thần thế à?
Thẩm Mặc bình tình nói:
- Năm xưa Dương Minh công dẹp loạn Ninh Vương, trả lại bình yên cho đông nam, lập kỳ công cái thế, vì sao ông ấy không xin phong thưởng, lại lấy lý do sinh bệnh, liên tiếp dâng thư xin về quê tĩnh dưỡng?
Hồ Tôn Hiến kính trọng nhất là Vương Dương Minh, nghe y nói thế, lòng hắn rối loạn, nhắm mắt...
Thẩm Mặc thừa dịp khuyên:
- Chúng ta làm quan, tam tư rồi mới hành động. Có nguy hiểm phải kịp thời phát hiện, là tư nguy. Trốn vào chỗ người khác không chú ý là tư thối, thối lui bảo toàn bản thân mới có cơ hội đông sơn tái khởi. Rồi từ từ xem xét, từ từ suy nghĩ, tổng kết được mất, xem phải sửa thế nào, gọi là tư biến.
- Chẳng qua vẫn là muốn "thối lui" thôi sao?
Hiển nhiên hắn không tán đồng.
~~~~~~~~~~~~~~~
Phong cảnh hai bên trôi vùn vụt ra sau, làm người ta không kịp nhìn, tòa thành phía trước ngày càng rõ ràng.
Lão tướng quân nhìn ba chữ "thành Hàng Châu" loang lổ, lòng càng thâm khẩn trương, lệnh:
- Giương lệnh kỳ lên, phấn chấn một chút cho ta, thuận lợi qua ải này, toàn bộ thăng lên một cấp.
Như uống thuốc kích thích, đám tướng sĩ vột kiệt sức tức thì tinh thần ngời ngời, giương lá cờ trên lưng ngựa ra, mười sáu lá cờ đủ màu bay phần phận, khí thế lập tực khác hẳn, biến thành nghi trượng của tổng binh Giang Bắc.
- Giương lệnh kỳ của bản quan lên.
Quan văn trẻ cũng lệnh.
Tức thì tám lá cờ lớn mở ra, tả phó đô ngự sử đô sát viện chính là hắn.
Hai vị quan lớn được đội thị vệ bảo hộ, tiến về phía thành Hàng Châu đầy khí thế.
~~~~~~~~~~~~~~~
Đàm thoại trên đảo Sùng Minh vẫn tiếp tục.
- Chữ "thối" này không đơn giản, thánh nhân nói làm quan phải biết đạo tiến thối, "tiến" có thể lập nên công tích, tất nhiên làm người ta yêu thích. Nhưng nói đến "thối" lại né tránh.
Thẩm Mặc nói:
- Người không biết "thối", thường gặp phải kết cục bi thảm. Lùi một bước đất trời rộng mở, ủy khuất một chút, nhẫn nhịn một chút, làm người ta thấy lão ca không có uy hiếp nữa, sẽ buông lỏng cảnh giác, từ bỏ hãm hại.
Hồ Tôn Hiến cắm đầu uống rượu, cười thảm:
- Thối, nói thì dễ, làm cũng không khó, nhưng cơ nghiệp nửa đời hủy trong sớm tối, cuộc đời còn hứng thú gì nữa.
- Không.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- "Thối " là một học vấn, có người cho là ngày tận thế, tự hủy hoại mình, có người coi như là cơ hội hiếm có, luôn sống trong trạng thái xung quanh tung hô nịnh bợ, người ta khó nhìn rõ bản thân, cái tôi sẽ bành trướng, tự đại hẹp hòi, cuối cùng đánh mất bản thân. Nếu nói công cao lấn chủ là nguyên nhân bi kịch khách quan, thì đây là nguyên nhân bi kịch chủ quan.
Hồ Tôn Hiến biết lời sau của Thẩm Mặc là phê bình hắn. Lúc còn trẻ hắn là người giữ đạo đức lễ nghĩa, nhưng vì sau để thi triển hoài bão, bắt đầu hối lộ, xu nịnh, dần quen cuộc sống sa xỉ hưởng thụ, vì quyền cao chức trọng, không ai dám hất cho bát nước lạnh, trở nên ngang ngượng kiêu ngạo. Sao chẳng khiến người ta căm ghét?
Nghĩ tới đó Hồ Tôn Hiến không khỏi hối hận:
- Những lời này sao đệ không nói sớm?
- Giờ nói cũng không muộn, biết thiếu sót của mình để sửa, sẽ càng thêm mạnh mẽ, ẩn mình quan sát biến hóa, đợi khi đông sơn tái khởi, sẽ vô địch thiên hạ.
Hồ Tiên Hiến tim đập thình thịch, nếu thế hắn có thể tiếp nhận:
- Có điều sao đệ đảm bảo ta không chết già chốn sơn lâm.
- Triều vua nào, triều thần đó.
Thẩm Mặc hai mắt lóe sáng:
- Đại lão lên xuống, triều chính biến hóa, ai biết một ngày huynh có thành miếng bánh thơm phúc bọn họ tranh giành hay không.
- Ha ha ha, nếu đệ nói tương lai đệ nắm quyền, sẽ dùng lại ta trước tiên, lão ca sẽ càng vui.
- Đệ đương nhiên có thể nói như thế.
Thẩm Mặc cười:
- Sợ huynh đợi không nổi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhìn thấy khói bụi đằng xa, thủ quân Hàng Châu liền trở nên khẩn trương, dù sao mới trải qua chiến tranh, bọn họ phản ứng rất nhanh, quan sát thấy chừng trăm người tới, thủ quan liền lệnh không cần đóng cửa thành, chỉ xếp rào chắn ngựa trên đường.
Đợi sĩ tột bày xong trận, thủ quan nhìn rõ thân phận người tới, không ngờ là Lưu Hiển và Đường Nhữ Tập, vội sai người vào thông báo, rồi chạy xuống thành tiếp đón.
Lúc này tiên phong của Lưu Hiển đã tới trước trận, nhìn thủ quan vừa xuống, quát:
- Khốn kiếp, Mã Tiễn Tử, vô cớ chắn đường làm cái gì?
Mặc dù là chửi mắng, nhưng khẩu khí hiển nhiên là của người quen, có thể từng là cấp trên cấp dưới.
Quả nhiên thủ quan bị mắng còn cười:
- Coi ngài nói kìa, tiểu nhân có ăn gan báo cũng chẳng dám ngăn xa giá của lão tổng.
Lưu Hiển từng làm tổng binh Chiết Giang, cho nên những binh sĩ này đều gọi là lão tổng.
- Sao còn không tránh ra, lỡ đại sự của lão tổng, ta lột da ngươi.
Thủ quan khó xử:
- Bên trên có lệnh, thành Hàng Châu tạm thời không cho ra vào.
Tiên phong vung roi ngựa lên:
- Mẹ nó, mở mắt chó ngươi ra, đây là đội ngũ của tuần phủ và tổng binh, cũng không được vào à?
Thủ quan quyết không dám đắc tội với hai bên, cười giả lả nói:
- Tiểu nhân cho người vào xin chỉ thị rồi, đại nhân bên trong nói ra ngay, đảm bảo để lão tổng và trung thừa vào.
- Chó má, rượu mời không uống lại uống rượu phạt.
Quan tiên phong trở nên hung dữ, quất roi ngựa vào thẳng mặt thủ quan, làm hắn ngã ra đất, hai mắt trợn trừng rống lên với đám binh sĩ đang sợ đờ ngươi:
- Tránh đường.
Đám binh sĩ coi thành thấy trường quan ngày trước nổi giận, lại thấy quả nhiên là lão tổng, cho rằng là thượng tầng đấu đá, đám tiểu binh mình không nên xen vào, ngoan ngoãn bỏ rào chắn, cho họ vào thành.
Lưu Hiển, Đường Nhữ Tập phóng thẳng vào, gặp đám Lô Thang từ bên trong ra. Hai bên từng là thượng hạ cấp, Lô Thang đành thi lễ:
- Tổng nhung sao lại tới đây?
- Sao ta không tới được?
Lưu Hiển nghiêm mặt nói:
- Tới nha môn tuần phủ đi.
- Hay tới nha môn tổng đốc, ti chức đã chuẩn bị rượu rồi..
Lô Thang nói.
- Không cần, chính sự quan trọng hơn, triệu tập tất cả võ tướng trên tam phẩm, quan văn trên ngũ phẩm tới nha môn tuần phủ, có thượng dụ.
- Thượng dụ là thánh chỉ hay là chỉ dụ của khâm sai?
- Có cả.
Lưu Hiển nhìn hắn:
- Đi thôi.
Lô Thang vốn rời đi trước, giờ đành sai người truyền lệnh, bản thân thấp thóp theo sau.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thẩm Mặc thấy Hồ Tôn Hiến đưa bát rượu lên, tưởng y muốn chạm cốc với mình, cũng nâng bát rượu lên.
Ai ngờ Hồ Tôn Hiến mặt hiện lên tầng sát khí, ném bát rượu xuống đất, mảnh vỡ cùng rượu bắn lên người y, làm Thẩm Mặc kinh ngạc.
Tiếng động làm đám Tam Xích xông vào, Thẩm Mặc đuổi lui:
- Không có lệnh của ta trời sập cũng không được vào.
Ta Xích muốn nói gì, nhưng gặp ánh mắt nghiêm khắc của Thẩm Mặc, đành lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Hồ Tôn Hiến nhìn Thẩm Mặc chằm chằm:
- Đệ thực sự muốn tốt cho ta?
- Đương nhiên.
Thẩm Mặc không cần suy nghĩ đáp:
- Huynh không tin đệ sao?
- Là đệ không tin ta.
Hồ Tôn Hiến hừ lạnh:
- Nếu như ta đoán không sai, Lưu Hiển và Thang Khắc Khoan đã trên đường tới Hàng Châu rồi, nhiều nhất là ngày mai sẽ tiếp quản thành phòng... Sau đó với tác phong của đệ, khẳng định đem hết quan viên đích hệ của ta điều tới Giang Bắc, như thế vây cánh của ta bị giải trừ, không còn do ta có thể định đoạt được gì nữa. Đúng không hả lão đệ?
Ngữ khí châm chọc quá rõ ràng.
Bao năm tu vi của Thẩm Mặc cũng không chống lại được chiêu bất ngờ này, đành im lặng, bình ổn lại.
- Ha ha ha.
Hồ Tôn Hiến thấy y ngầm thừa nhận, lòng trào dâng bi thương vô hạn, hướng về phía biển, rống lên như dã thú bị thương:
- Tiền trình lưỡng tụ hoàng kim lệ, công án tam sanh bạch cốt thiện. Dù thân như huynh đệ cũng đâm ta sau lưng, sao ta có thể tin lời hứa đám gia hỏa kia chứ?