Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1035: Thành Bại (4)

Chương 1035: Thành Bại (4)




Dịch: lanhdiendiemla.

Trong dịch quán Hàng Châu, mấy vị quan trung niên áo gấm ngồi quanh bàn, đánh mã điếu.

Ngồi vị trí đầu là Vương Tuân, tuần phủ phúc kiến, bên phải là Tương Nghị bố chính sứ Chiết Giang, bên trái là Lý Tích tổng binh Phúc Kiến... Những vị đầu não đông nam này đều bị Hồ Tôn Hiến triều tập tới, họp hành liên tiếp một tháng chưa cho về.

Vì sao thì trong lòng mọi người đều hiểu, mặc dù đại soái không công khai, nhưng gặp riêng nói chuyện không ít, mọi người cũng thăm dò nhau, nhưng ai nấy giữ kín như bưng.

Nhưng tất cả cảm thấy không khí bất an, thậm chí là sợ hãi làn khắp thành Hàng Châu, khiến người ta phát điên.

Dù chút gió lay cỏ động thôi cũng làm người ta giật nảy mình, vừa rồi Lô Thang vội vàng rời đi càng mang theo tâm tư của bọn họ, nói cách khác bọn họ không phải đang chơi mã điếu mà đang xoa dịu hoảng sợ.

- Nghe nói đại soái sáng sớm ra rời thành à?

Vương Tuân thăm dò Tương Nghị.

Tương Nghị chẳng biết hồ đồ giả hay thật:

- Không biết, không có tin gì cả.

- Lúc nào rồi còn không chịu nói thật.

Lý Tích không vui:

- Huynh đệ chúng ta vào sinh ra tử với đại soái, chẳng phải bán mạng rồi sao... Cho dù có bán, cũng phải để chúng ta biết vì sao mà chết chứ?

Hắn nói quá lộ liễu, làm không khí trong phòng ngưng lại, Vương Tuân quát:

- Đừng nói bậy.

Quát thủ hạ xong quay sang Tương Nghị:

- Lão Tương, Vân Hạc là thế, đừng đế ý. Nhưng ngươi không thể coi chúng ta là kẻ ngốc được, tưởng chúng ta bị nhốt ở đây là không biết gì sao? Hừ... Ta còn muốn hỏi lão Quách, sao điều động bộ hạ của ta, còn thay hết tướng lĩnh, muốn gì hả?

Quách Thành cười thật thà:

- Loại cơ yếu quân vụ đó, sao tới lượt ta tham dự.

Nhưng hắn muốn giả ngốc qua ải là không thể, văn võ trong phòng vốn đầy bụng tức, hiện giờ Hồ Tôn Hiến không còn trong thày, làm sao còn khống chế được.

Tiếng chất vấn bùng lên, Tương Nghị và Quách Tranh chống đỡ không nổi, luôn mồm nói không biết, đợi đại soái về hẵng hay.

Đúng lúc này cửa bật mở, một viên tiểu giáo thở hổn hển xông vào, chẳng thi lễ đã nói lớn:

- Chư vị đại nhân, mời tới nha môn tuần phủ tập hợp.

Trong phòng tức thì lặng ngắt như tờ, mọi người nhìn chằm chằm vào tiểu giáo.

Tiểu giáo đó biết mình hấp tấp, vội bổ xung:

- Là lệnh của Lưu tổng nhung và Đường trung thừa.

Sợ bọn họ không rõ, còn bổ xung:

- Tổng binh Giang Bắc và tuần phủ Tô Tùng.

Mấy võ tướng thở phào, nói lớn:

- Tưởng gì, bảo bọn họ tới dịch quán gặp mặt.

Vương Tuân có dự cảm không lành, hỏi tiểu giáo:

- Tổng nhung của các ngươi đâu?

- Đã tới nha môn tuần phủ, trước khi đi bảo tiểu nhân đến chuyển lời.

- Ta thấy việc này lạ lắm, sao lại tới phủ nha?

Tương Nghị nói nhỏ.

Vương Tuân gật đầu:

- Đi xem sao, lấy quan phục của ta lại đây.

Các quan viên văn võ khác cũng thay quan phục, gọi Du Đại Du ở trong hậu hoa viên, cưỡi ngựa lên kiệu, tới nha môn tuần phủ.

~~~~~~~~~~~~~~~

Trên đảo Sùng Minh, canh gác nghiêm ngặt, Trường Tử giới hạn các tướng trong trung quân, chờ đợi hội đàm trên núi kết thúc.

Đại đường cực yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở, thức ăn trên bàn đã lạnh, chẳng ai có tâm tư để ý, mặc dù chưa từng tuyên bố, nhưng ai cũng biết hôm nay có đại sự xảy ra.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng huyên náo, Trường Tử cau mày hỏi:

- Chuyện gì thế?

Chưa ai trả lời thì hai tướng quân một già một trẻ được hộ vệ vây quanh xuất hiện ở cửa.

Mọi người vội đứng lên đón, vì hai người này thân phân không tầm thường, lão tướng là Vương Sùng Cố, ông ta tư cách cao hơn Du Đại Du, rất nhiều người ở đây do ông ta dìu dắt đi lên, cho nên đức cao vọng trọng lời nói ra không ai dám trái.

Tướng quân trẻ môi hồng răng trắng là Du Tư Cao, độc tử của Du Đại Du. Hai người này bị Du Đại Du phái tới xưởng thuyền Giang Nam đốc thúc đóng chiến hạm mới, đáng lẽ lúc này chưa về.

Nhưng bọn họ lại xuất hiện vào đúng thời điểm này, hiển nhiên không phải là thăm nhà.

Trường Tử xấu hổ nhường chỗ, lão tướng quân chẳng ngần ngại ngồi vào chính vị, Du Tư Cao khinh bỉ nhìn hắn.

Trường Tử thầm than một tiếng, cung kính nói:

- Đại nhân về sao không nói một tiếng để mạt tướng tiếp đãi.

- Không dám.

Vương Sùng Cố cười nhạt thếch:

- Không phải ngươi phong tỏ cả mặt biển rồi sao? Chẳng phải lão phu quen thuộc đường, chớ mơ về được.

- Đại nhân hiểu lầm rồi.

Trường Tử đã trấn tĩnh lại, lúc này biết không thể lui bước, nói:

- Vì khâm sai và đại soái hội ngộ trên đảo, cho nên mới giới nghiêm.

Vương Sùng Cố không có cách chỉ trích hắn, nhưng Du Tư Cao khinh bỉ nói:

- Ngươi là thứ ăn trong rào ngoài, đại soái và cha ta đề bạt ngươi, ngươi lại hãm hại đại soái dồn cha ta vào chỗ bất nghĩa.

Trường Tử Cau mày:

- Mạt tướng không biết thiếu tướng quân nói gì.

- Ta nói gì ngươi rõ nhất, ta tuyên bố ở đây, kẻ nào muốn hãm hại đại soái phải bước qua xác ta trước.

Không khí tức thì trở nên khẩn trương.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thẩm Mặc khôi phục bình tĩnh, đợi Hồ Tôn Hiến cười xong mới hỏi:

- Nếu đã biết thế sao lão ca còn tới.

- Ta không tới, vở kích này thu màn ra sao?

Hồ Tôn Hiến vẫn nhìn biển, như cười y, lại như cười mình đáp.

- Lão ca, chuyện này đệ không phải, nhưng đệ quá hiểu huynh, nếu không làm thế, huynh lại bày ra trò gì đó, đến lúc ấy không vãn hồi được, chúng ta đều rắc rồi.

Hồ Tôn Hiến quay đầu lại, nói:

- Chẳng lẽ đệ cũng cho rằng, công nhân mỏ bạo động và Tam Sào làm phản đều do ta thao tác.

- Đệ không biết, cũng muốn tin là không.

Thẩm Mặc thần sắc ảm đáp:

- Nhưng ở vị trí chúng ta, không thể dùng tình cảm làm việc.

Hồ Tôn Hiến nhìn y hồi lâu, lắc đầu nói:

- Đệ thay đổi rồi, không còn là tiểu tử ngốc vì ta đốt sổ sách nữa.

- Đã mười năm rồi.

- Đúng, mười năm rồi. Vì sao năm xưa đệ biết ta tính kế đệ, nhưng vẫn chấp nhận liều mạng vì ta? Nhưng nhiều năm qua, ta tự hỏi mình đối xử với đệ như thân huynh đệ, đệ lại tàn nhẫn tính kế với ta?

- Huynh và đệ, không phải là người mười năm trước nữa.

Thẩm Mặc nhìn thẳng vào Hồ Tôn Hiến:

- Cái thế giới này cũng đã đổi, khi đó đệ dám liều mạng, nhưng hiện giờ đệ không còn khí phách đó nữa... Có thể đó gọi là già...

- Ta hài lòng với câu trả lời này.

Hồ Tôn Hiến mỉm cười:

- Ít nhất tốt hơn lấy lời ngon ngọt ra lừa ta.

- Chuyện đệ hứa với huynh, đệ sẽ tận lực làm.

- Ha ha ha, đệ khuyên ta tử bỏ rồi, chẳng lẽ tro tàn còn cháy lại được.

- Bất kể huynh có tin hay không đệ vẫn làm thế.

Hồ Tôn Hiến chỉ cười, tiếng cười làm người ta hết sức khó chịu.

~~~~~~~~~~~~~~~

Các quan viên văn võ tới trước nha môn tuần phủ, thấy canh phòng nghiêm ngặt hơn thường ngày chục lần. Nhưng không dọa được những tướng lĩnh dày dạn sa trường, Du Đại Du và Vương tuân suất lĩnh văn võ, ưỡn ngực ngẩng đầu đi vào.

Nhưng qua cửa chính, bọn họ bắt đầu lo lắng, vì họ thấy Cẩm Y Vệ đứng ở đó.

Cẩm Y Vệ xen vào chuyện gì, nhất định có liên quan tới hoàng đế.

Cố áp chế hoảng loạn trong lòng, văn võ đi tới đại đường.

Trước đại đường đã bày sẵn hương án, Lưu Hiển, Đường Nhữ Tiếp, Vương Bản Cố và Lô Thang đang nói chuyện với nhau. Thấy văn võ đi vào, Lưu Hiển chắp tay một vòng:

- Vội vàng triệu tập mọi người như thế thật ngại quá, có điều có thánh chỉ và chỉ dụ khâm sai, mong chư vị lượng thứ.

- Không sao, không sao...

Không tha thứ thì làm được gì? Mọi người chia văn võ, tôn ti đứng thành hàng.

- Trước tiên truyền khẩu dụ khâm sai.

Lưu Hiển hắng giọng nói:

- Mặc Lâm Công và chư vị đan nhân quân giám: Tại hạ mắc bệnh trên biển, tới Sùng Minh thì không thể rời giường, không có sức cầm bút, nên chưa tới được Hàng Châu. Mặc thân mang thánh lệnh, không thể để hỏng việc, đành ủy thác tuần phủ Tô Tùng tới tuyên chỉ thay. Mong chư vị thông cảm.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch