Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1058: Kẻ Đừng Sau (5)

Chương 1058: Kẻ Đừng Sau (5)




Dịch: lanhdiendiemla.

Từ Bằng Cử hỏi tới:

- Ai thuê ngươi?

- Ài lời này nói ra rất dài, hai vị nghe tiểu nhân kể từ đầu.

Tên Thiệu Phương này không làm ăn nghiêm chỉnh, nhưng thê thiếp cả bầy, ngày ngày tới kỹ viện, ắt phải nhiều nguồn kiếm tiền. Theo cách nói của Từ Bằng Cử là chuyên môn kiếm món tiền người khác không dám như muối lậu, giúp lo lót hối lộ, công việc tiếp khách như hôm nay có thể coi là nghiệp vụ chính.

Có điều không phải việc gì hắn nhận, nguy hiểm quá cao là hắn không dám, nhưng lần này phía ủy thác quá mạnh, hắn không dám từ chối, đành yêu cầu thật cao, nói không có 40 vạn lượng không làm. Kết quả người ta không nói thừa, chuyển ngay một thuyền bạc tới, thế là hắn phải nhận.

- Kẻ nào khí phách lớn như thế?

Thẩm Mặc trầm giọng hỏi.

- Không phải một người.

Thiệu Phương nói nhỏ:

- Không biết ngài nghe nói tới Cửu đại gia chưa?

Thẩm Mặc tức thì hiểu hết mọi chuyện, thì ra là đám này, đâu chỉ là có nghe nói, y sao quên đường năm xưa ở Tô Châu nếu chẳng phải cùng Nhược Hạm phu thê đồng tâm, thiếu chút nữa đã bị đám người này nghiền nát.

Nhưng nay thời thế đã khác, các đại gia tộc có dính líu tới Nghiêm đảng bị cho ra rìa hết, quan viên địa phương cũng lấy danh nghĩa truy tra thông địch, ra sức chèn ép. Bên trên có người bảo vệ thì bọn tất nhiên không sợ nhân vật nhỏ này, nhưng một khi mất chỗ dựa, "huyện lệnh phá giá, tri phủ diệt tộc" không thiếu cách xử lý bọn chúng.

Mỗi ngày đều có thân tộc bị bắt đi, tiền bạc lo lót như trút vào động không đáy không làm được gì, việc này chưa qua việc khác lại xuất hiện, sớm muộn bọn chúng cũng bị kéo cả vào.

Tình hình như thế, bọn chúng đành liều cầu khẩn kẻ thù ngày xưa giơ cao đánh khẽ.

- Mấy nhân vật có vai vế trong cửu đại gia đảm bảo, chỉ cần ngài không hiềm thù cũ, cứu bọn họ, sau này ngài bảo gì nghe nấy, bảo đi đông tuyệt không dám rẽ tây.

Thiệu Phương nói xong, uống cạn chén trà nguội, đợi Thẩm Mặc trả lời.

Thẩm Mặc chắp tay đứng bên cửa sổ trầm ngâm không nói.

Thực ra chuyện này chẳng cần suy nghĩ, y hiểu rất rõ hiện trạng của cửu đại gia, nên khoanh tay đứng nhìn, thậm chí dung túng quan viên đối phó với bọn chúng.

Không phải y báo thù, y không nhỏ nhen tới mức đó, mà là muốn ép chúng vào ngõ cụt, để phải làm việc theo ý mình.

Hiện giờ chưa đủ lửa, Thẩm Mặc ngầm tính:" Cừ từ từ, đợi bọn chúng cùng đường hẵng hay." Liền quay lại:

- Yêu cầu của tiên sinh vượt ngoài giới hạn của ta quá xa.

Từ Bằng Cử cũng nói:

- Đúng vậy thiệu Phương, lai lịch số bạc này ngươi không thể không biết chứ hả?

- Lai lịch thế nào?

Thiệu Phương có biết cũng phải tỏ ra hồ đồ.

- Mới từ mỏ bạc Cù Châu lấy ra.

Từ Bằng Cử lạnh lùng nói:

- Ngươi có biết nơi đó đang xảy ra chuyện gì không?

- Hả? Thật sao?

Thiệu Phương mặt trắng bệch.

- Chẳng lẽ với thân phận của bọn ta lại đi lừa ngươi? Đây là..

Từ Bằng Cử hừ một tiếng, hắn nhớ danh từ mới Thẩm Mặc dạy, dựa theo ước hẹn trước, nói:

- Đây gọi là rửa tiền, ngươi đọc qua Đại Minh luật chưa? Thứ chôn dưới đó đều thuộc về triều đình, các ngươi đào ra, sau đó mượn tay triều đình rửa tiền cho các ngươi, ngươi coi bọn ta thành cái gì, là thứ cho ngươi tùy ý chơi đùa à?

Thiêu Phương lưng đẫm mồ hôi, hắn gan lớn, tài cao nhưng thiếu tinh tế, không suy xét đột nhiên xuất hiện số bạc lớn như thế lại không biết liên hệ tới vụ mỏ bạc đang bạo loạn gần đây.

Thấy Từ Bằng Cử đóng kẻ ác đủ rồi, Thẩm Mặc ra vẻ người tốt:

- Công gia đừng giận như thế, ta tin Thiệu tiên sinh không hiểu nội tình.

- Đại nhân minh giám.

Thiệu Phương như vớ được cọng cỏ cứu mạng:

- Tiểu nhân nếu biết số bạc này lai lịch bất chính, tuyệt đối không nhận lời bọn chúng. Tiểu, tiểu nhân đi tìm bọn chúng tính sổ.

- Không cần phải như thế.

Thẩm Mặc ra hiệu cho hắn bình tĩnh:

- Bất kể lai lịch ra sao cũng giải nguy cho bản quan, bản quân nhận ân tình này, tiên sinh nói với bọn chúng, nếu muốn tiếp xúc với ta có hai điều kiện. Thứ nhất, thu những thứ quỷ kế lại, thứ hai, chùi đít cho sạch, bản quan ghét nhất kẻ gây phiền phức cho mình. Làm xong hai điều này, bảo gia chủ của bọn chúng tới Hàng Châu gặp ta, không làm được thì đừng tốn thời gian.

- Vâng tiểu nhân nhớ rồi.

Thiệu Phương cứ như từ dưới nước bò lên, lau mồ hôi nói:

- Tiểu nhân sẽ mau chóng chuyển lời ngài cho chúng.

- Tốt.

Thẩm Mặc đứng dậy:

- Hôm nay đa tạ khoản đãi, hẹn ngày tái ngộ.

Không khí này không thích hợp tìm kiếm hoan lạc, Thẩm Mặc cũng không hứng thú với mấy món này.

Từ Bằng Cử nói với Thiệu Phương:

- Ngươi đừng thanh toán vội, đợi ta đưa đại nhân về phủ rồi quay lại chơi.

Dặn xong vội đuổi theo Thẩm Mặc.

Ma ma dưới lấu bị thị vệ ngăn cản, không biết bên trên bàn việc gì, vội tươi cười đi tới đón:

- Ôi đại lão gia, sao đi sớm thế?

Thẩm Mặc chưa nói, Từ Bằng Cử đuổi kịp vội cứu giá:

- Đại lão gia có công vụ muốn về xử lý, chậm trễ sẽ họi tội ngươi đấy.

Lúc này Thiệu Phương cũng đã xuống, vội kéo bà ta sang một bên, tiễn đại lão gia lên thuyền.

Đợi thuyền hoa đi rồi, ma ma kỳ quái hỏi:

- Tới thanh lâu chỉ để bàn công việc à?

Không có áp lực từ Thẩm Mặc, Thiệu Phương hồi phục lại phong độ, ôm lấy vị ma ma nhan sắc chưa phai hết, cười nói:

- Ma ma tưởng kinh lược đông nam dễ làm sao? Bao nhiêu con mắt đang nhìn vào đợi tìm yếu huyệt của y, dám thả lỏng hay sao?

Ma ma làm nghề này rất hiểu rõ người đi không giữ, người ở là chủ, thuận thế dựa vào lòng hắn, thỏ thẻ:

- Tần Hoài phong nguyệt cũng không có lòng thưởng thức, chẳng bằng sống như ngài thú vị hơn.

- Ai bảo không phải?

Thiệu Phương kéo ma ma đi trút áp lực Thẩm Mặc gây ra cho mình.

Ma ma biết hắn có món thần binh, tất nhiên nguyện ý vạn phần, mặc cho y nhào nặn, nhưng không quên hỏi:

- Vậy có xin được chữ không?

Thiệu Phương tức thì hứng chí giảm mạnh:

- Số bạc của ta còn không đủ à?

Ma ma nghe thấy cơ hội ngàn năm có một bị bỏ lỡ, tức thì toàn thân giá lạnh:

- Sao ngài không nói sớm, nô gia có bỏ cái mặt già này cũng phải đi cầu khẩn, không tin lão nhân gia nói chữ "không".

Nếu được chữ của Thẩm Mặc, ít nhất có thể nghỉ hưu sớm 20 năm, cơ hội bày ngay trước mắt không nắm lấy, giờ hối chẳng kịp.

Thiệu Phương cũng như bị gáo nước lạnh dội lên đầu, chẳng còn ham muốn nào nửa, đẩy mụ ra:

- Con mẹ nó, cụt hứng.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch