Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1092: Chiến Thắng Chi Đạo(3)

Chương 1092: Chiến Thắng Chi Đạo(3)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Cái này gọi là trò gì đây? - Vẫn ôm bộ mặt như đi đòi nợ, Bàn Thạch Công rốt cuộc nhịn không được hỏi.

- Vô kiên bất phá thần uy đại pháo. - Thẩm Mặc tự hào ra mặt nói: - Đây là đại pháo tiên tiến nhất hiện nay, công thành khai sơn không gì không làm được.

- Lợi hại như vậy thật chứ?

Bàn Thạch Công không tin, hỏa súng của quan quân ông ta đã thấy qua, còn có cái gì Phật Lãng Cơ, đánh vào vách vi ốc cùng lắm cũng chỉ để lại một cái hố to như miệng bát, căn bản không tạo thành uy hiếp.

- Ngày khác sẽ để Bàn Thạch Công tự mình bắn một pháo, chẳng phải sẽ biết trúng hay không rồi sao? - Thẩm Mặc cười ha ha nói: - Đây là đồ chơi mới, trước đây Đại Minh chúng ta chưa từng có.

Ngay lúc hai người nói chuyện thì tù binh bị trói thành một chuỗi dài được quan quân áp giải đến, trong đó bắt mắt nhất chính là chiếc xe chở tù dẫn đầu, lại chuyên do Cẩm Y Vệ nghiêm mật hộ vệ, bộ dạng như thể lâm đại địch.

- Người này sao nhìn có hơi quen...

Các tông lão như cọc gỗ nhịn không được khe khẽ nói nhỏ, rốt cuộc có người thất thanh kêu lên:

- Đây không phải là con trai của Lý Văn Bưu sao?

- Lý Trân? Thực sự là Lý Trân sao? - Mọi người trên tường thành kinh hô: - Thật là hắn, mấy năm trước ta còn gặp qua, chính là bộ dạng thế này!

- Là hắn thật hả? - Bàn Thạch Công chứng thực với kinh lược đại nhân.

Thẩm Mặc trịnh trọng gật đầu nói:

- Không sai, đó chính là trùm thổ phỉ Lý Trân, ba ngày trước bị quân ta bắt được.

Đang khi nói chuyện, ánh mắt của y rơi vào trên người một viên tướng mặc giáp bạc, không khỏi tán dương gật đầu.

Người đó chính là Thích Kế Mỹ đã mất tích nhiều ngày, thấy được ánh mắt tán dương của kinh lược đại nhân, hắn liền nhếch miệng nở nụ cười, ai ngờ như mở chuồng chó, thì ra thiếu mất hai chiếc răng cửa... Hôm qua hắn mới trở về Long Nam, đoàn người ai cũng quần áo tả tơi, như thể người rừng, còn bị đội tuần tra cho rằng là sơn tặc nữa chứ, họ nhiều lần nói ra thân phận, nhưng vẫn bị áp giải đến lều ở trung quân, vừa lúc ngày đó là Thích Kế Quang tọa trấn.

Vừa thấy là ca ca hắn, Thích Kế Mỹ nhếch miệng nói:

- oa...

- Oa?

Thích Kế Quang tỉ mỉ nhận rõ, cái thứ bẩn thỉu này đích thật là đệ đệ của mình, kỳ quái nói:

- Sao đệ lại nói như vậy?

- Răng bị gãy rồi...

Thích Kế Mỹ chớp mắt, cũng không biết là khóc hay là cười:

- Đệ đã bắt được cá lớn.

Thích Kế Quang thấy phía sau hắn là một người nam tử bị trói gô lại, cũng bẩn thỉu, quần áo tả tơi. Trong lòng vừa cao hứng lại vừa buồn cười, đành phải nói:

- Đi tắm đi, lát nữa nói sau.

Vì vậy thân vệ dẫn họ đi xuống, múc nước tắm rửa cho sạch.

Khi Thích Kế Mỹ quay lại, rốt cuộc lộ ra tướng mạo sẵn có, cũng thay y phục sạch sẽ. Thích Kế Quang thấy trên mặt hắn đầy vết xước, còn gãy cả răng cửa, không khỏi hỏi:

- Mấy ngày này đệ đi đâu?

- Ngày ấy đệ thấy một tên chột mắt, lưng mang giáp, đầu đội khôi... chắc là đại đầu mục.

Thích Kế Mỹ nói lọt gió nên phải tỉ mỉ mới nghe hiểu được. Thì ra ngày đó hắn dẫn người đuổi vào cánh rừng, liếc mắt thì thấy được một người cao to thân khoác khôi giáp hoàn mỹ, dưới sự hộ vệ của mấy tên võ sĩ vội vã chạy về hướng đông, hắn liền không chút do dự đuổi theo.

Lẽ ra rừng sâu lá dày thì đuổi rất dễ mất dấu, nhưng bộ lân giáp sáng chói, đầu khôi vàng chanh trên đầu lúc nào cũng tản ra ánh sáng chói mắt, dẫn hướng cho truy binh, kết quả đến khi trời tối đen cũng không thoát nổi.

Ban đêm bộ khôi giáp đó rốt cuộc không phản quang nữa, nhưng Thích Kế Mỹ đã đuổi đến thấy cảm giác rồi, chính là cái loại cảm giác huyền diệu không cần nhìn cũng biết đối phương chạy trốn tới đâu, mặc dù đối phương quen thuộc sơn đạo, biến hóa đa đoan, hắn vẫn như giòi dưới mu bàn chân, đuổi theo không bỏ.

Khi ánh rạng đông ngày hôm sau phủ xuống, Thích Kế Mỹ phát hiện bên người không có thân binh, trước mắt cũng chỉ còn lại một mục tiêu, như thể những người khác đều bị bóng đêm nuốt hết rồi. Nhưng mục tiêu này còn đang chạy về phía trước. Hắn cũng không rảnh suy nghĩ, chỉ có thể nhìn chằm chằm, cắn răng đuổi theo.

Đến buổi trưa hôm sau, hai người họ đã chạy tròn một ngày một đêm, từ lâu đã quăng mũ cởi giáp, thậm chí ngay cả binh khí cũng ném luôn, cứ tay không tấc sắt, gần như lõa lồ chạy thục mạng giữa hàng cỏ dày cao đến đầu gối, trong vùng núi những ngày đầu thu.

Thể lực của đôi bên đã tiêu hao hầu như không còn, người bị đuổi chạy đến độ gần tan vỡ rồi, người đuổi cũng sắp mất đi tri giác, toàn dựa vào một cổ quán tính máy móc để hoạt động hai chân. Hai người muốn nhanh cùng nhau, chậm cũng cùng nhau, nhìn tư thế này chắc vĩnh viễn cũng đuổi không kịp -- mãi đến khi một con sông lớn vắt ngang trước mặt.

Trước mắt Thích Kế Mỹ đã trời đất quay cuồng, nhìn đối phương đứng lại tại bờ sông. Hắn không chút nghĩ ngợi, như một con cá lao tới...thật ra hắn cách đối phương có hơn một trượng, nếu có thể thoáng cái nhào tới đối phương, đó mới gọi là quái lạ.

Nhưng người bị đuổi cũng sắp hôn mê rồi, vừa nhìn Thích Kế Mỹ lao lên, liền không chút nghĩ ngợi người nhảy vào giữa sông. Kèm theo tiếng tủm rơi xuống nước, Thích Kế Mỹ quả nhiên cũng cắm mặt xuống đất.

Thích Kế Mỹ sớm đã vượt qua cực hạn, toàn dựa vào nghị lực để mà chống đỡ, vừa té ngã thì đã thoát hết lực, cả người một chút hơi sức cũng không có, miễn cưỡng xoay người lại, phun ra hai cái răng cửa, miệng toàn là máu nói: - - - "Ủ óa nó mệt quá..." rồi triệt để buông tha, nằm trên mặt đất thở hồng hộc.

Ai ngờ đang trong trời đất quay cuồng thì hắn hình như nghe được có tiếng kêu cứu, nghiêng đầu nhìn theo tiếng thì ra là tên trâu nước kia, hắn đang vừa vùng vẫy, vừa cầu cứu:

- Cứu cứu ta, không biết bơi...

Thích Kế Mỹ vốn đã tuyệt vọng, nhưng lại thấy phong hồi lộ chuyển, tức thì sinh ra một cổ lực lượng. Hắn giãy dụa đứng lên, nói giọng khàn khàn:

- Đừng lộn xộn, ta tới cứu ngươi...

Liền cũng nhảy vào nước, liều mạng bơi về phía hắn.

Ai ngờ vừa mới đụng tới hắn, tên trâu nước đó tựa như bạch tuộc quấn chặt lấy hắn, Thích Kế Mỹ sợ hãi cho rằng đã bị tập kích, vội vàng giãy dụa, thế là song phương ở trong nước một người đấm, một người ôm, dây dưa với nhau.

Đang đánh thì Thích Kế Mỹ đột nhiên phát hiện, hai chân mình có thể giẫm lên gì, đột nhiên từ trong hỗn độn tỉnh táo lại, lui một bước, sau đó bay lên một cước đá đối phương vào nước. Tên trâu nước lại liều mạng vùng vẫy, hét lớn: - "Cứu mạng, cứu mạng..." Vỗ lên bọt nước cao tới tám thước.

- Đừng nhúc nhích.

Thích Kế Mỹ hét lớn một tiếng, hù cho đối phương yên ổn lại ngay:

- Nhìn coi có thể chết đuối được không?

Tên đó ngơ ngác nhìn Thích Kế Mỹ, lại nhìn mình, phát hiện dòng nước còn chưa cao quá ngực, thì ra vẫn là mình tự hù mình...Trên mặt hắn lại lộ ra vẻ xấu hổ.

Bất kể như thế nào, Thích Kế Mỹ đã bắt được người, hai cái phân cân thác cốt thủ(cầm nã pháp) bẻ gập hai tay đối phương xuống, Chiêu này quá tiện lợi rồi, không chỉ loại bỏ khả năng phản kháng của đối phương, thậm chí cướp đoạt quyền lực chạy trốn của hắn.. Không có cánh tay cân bằng khi chạy, kết quả chỉ có một, chính là bị ngã vỡ mặt.

Hao hết khí lực mới lên được bờ, hai người đều ướt sũng người ngửa mặt nằm trên đất, thở hồng hộc như chó.

Một lúc lâu, tên trâu nước khôi phục chút sức lực, hắn nghiêng đầu nhìn Thích Kế Mỹ nói:

- Chưa thấy qua tên lính nào như ngươi, liều mạng đuổi ta thế làm gì, ta thiếu ngươi tiền à?

- Ngươi chạy thì ta đuổi. - Hành động của Thích Kế Mỹ từ lâu đã chứng minh điểm này.

- Một tháng ngươi được bao nhiêu tiền? - Tên trâu nước khó hiểu nói: - Đáng cho ngươi liều mạng vậy sao?

- Không phải là vấn đề tiền.

Thích Kế Mỹ ngửa mặt nhìn bầu trời, lần đầu tiên cảm thấy mây trắng, trời xanh, hình như thế giới cũng trở nên đặc sắc, hắn thản nhiên nói:

- Ta không muốn cả đời đều chỉ là đệ đệ của Thích Kế Quang, nhưng lại không lợi hại như hắn, không liều mạng sao được?

Đương nhiên, dịch nghĩa những lời này là, Thích tham tướng ở lần đó nhanh như hổ đói vồ mồi mà thân mật tiếp xúc với đá cuội trên mặt đất, kết quả hai chiếc răng cửa đã hi sinh quang vinh.

※※※

Nhưng không quản chật vật cỡ nào, cuối cùng hắn đã thành công, nhất là khi đã hỏi ra người này không ngờ là một trong tứ đại trùm thổ phỉ Lý Trân, Thích Kế Mỹ càng hãnh diện, cả ngày nhe răng cười, hình như rất sợ người ta không nhìn thấy cái răng sứt của hắn vậy.

Khi Thẩm Mặc nhận được bẩm báo thì mừng rơn, bởi vì Lý Trân sa lưới khiến y thoáng cái tự tin hơn, cũng tạo thành uy hiếp rất lớn đối với các lão đầu Xa tộc luôn làm khó.

Quả nhiên, sau khi xác định Lý Trân đã bị bắt, ánh mắt của những người này nhìn sang Thẩm Mặc đã thay đổi, ngoại trừ chút xa lánh vốn đã quen, nhiều hơn là giật mình, kính nể, ngay cả lời nói cử chỉ của Bàn Thạch Công cũng chẳng phải dễ dàng nữa.

Cũng phải, dùng dao mổ trâu cắt tiết gà liền có thể bắt được người kế nhiệm của Lý Văn Bưu, ngày lành của đám phản quân còn lại 8/10 là đến hồi kết rồi.

Lúc này quan quân khải hoàn đã ở trước cửa thành, quân trận xếp nghiêm chỉnh, giữa các hàng ngũ như đao tước thước đo, đao thương san sát, tinh kỳ rậm rạp, chiến mã tề âm, lặng ngắt như tờ. Mười khẩu đại pháo cũng im ắng ngồi xổm trước quân trận, miệng pháo tối om chỉ cao hướng về mọi người trên tường thành, tạo thành áp lực thật lớn.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch