Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1093: Chiến Thắng Chi Đạo (4)

Chương 1093: Chiến Thắng Chi Đạo (4)




Dịch: lanhdiendiemla.

Đám người Bàn Thạch Công trở nên trầm mặc, trong ánh mắt giao lưu lẫn nhau cũng tràn ngập kinh khủng và lo lắng, quan quân quả thật long trời lở đất rồi, không còn nhiễu dân gây chuyện nữa, không còn lỏng lẻo buông thả nữa, mà trở nên quân kỷ nghiêm minh, quân dụng nghiêm chỉnh, những biến hóa tích cực này khẳng định sẽ sản sinh ảnh hưởng rất lớn đối với thế cục của Cán Nam.

Trên mặt Bàn Thạch Công lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, nghi thức phía sau ông ta hoàn toàn không để tâm, con mắt của ông ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thẩm Mặc, suy nghĩ về người thanh niên thần kỳ này. Sao lại thần kỳ như vậy, có thể đem một nắm cát rời rạc, nhanh chóng nặn lại thành một cục chứ? Chỉ dựa vào bản lĩnh này, trong lòng ông ta liền hiểu rõ -- mấy tên cuồng vọng Lại Thanh Quy, Tạ Doãn Chương này sẽ không phải là đối thủ của y.

Như vậy thì có cần điều chỉnh sách lược đối với quan phủ không? Mãi cho đến khi nghi thức kết thúc, mọi người được mời trở lại phủ Kinh lược tham gia yến hội ăn mừng chiến thắng, Bàn Thạch Công mới có được chủ ý: trước tiên cứ xem rồi tính tiếp, nhưng tận lực đừng có đắc tội với y, ngày sau cũng dễ gặp lại. Yến hội bày tại hậu viện phủ Kinh lược, nhưng hành dinh tạm thời này quá chật hẹp, trong phòng căn bản bày không được nhiều bàn, nên phải bày ở tại viện tử. Tổng cộng 25 bàn, mỗi bàn 10 người, tất cả đều ăn uống dưới ánh mặt trời, cũng may ánh nắng mùa thu không gắt, nắng chiếu lên người còn rất ấm áp, còn thoải mái hơn nhiều so với ở trong phòng.

Vì tiêu trừ ngăn cách, Thẩm Mặc cố ý an bài thứ tự chỗ ngồi, mỗi một bàn đều có văn có võ, có Sơn Cáp có Khách Gia, để cho họ ngồi đan xen nhau, cũng trước đó dặn dò các quan văn võ liên can, phải đem tiệc rượu này trở thành nhiệm vụ, ai có thể làm bầu không khí được hòa hợp, cùng đối phương kết giao bằng hữu, người đó sẽ lập công, nếu ngược lại, chờ ăn hèo đi.

Có Thẩm Mặc an bài trước, văn võ tham gia yến hội tự nhiên sẽ không làm bất hòa với các lão nhân Xa tộc bên cạnh, còn phải thử liên hệ với họ, để xem có thể hoàn thành nhiệm vụ của đại nhân hay không. Mà với các tông lão Xa tộc thì, mặc dù tại bản tộc có địa vị cao thượng, nhưng được uống rượu trên cùng một bàn với các vị đại quan lão gia này vẫn là lần đầu tiên khai thiên tích địa, quả thật có chút thụ sủng nhược kinh, bởi vậy cũng dè dặt nhận lời.

Tuy nhiên rượu là một thứ tốt để kéo gần quan hệ, kính nhau vài vòng, vài ba ly vào bụng rồi, mặt người nào người nấy cũng đỏ bừng, bất luận thân phận, đều bắt đầu xưng huynh gọi đệ, bầu không khí dần dần trở nên náo nhiệt.

Chủ bàn bày bên trong ngôi đình nghỉ mát ở đông viện, Thẩm Mặc để Bàn Thạch Công ngồi ở bên cạnh mình, các tổng binh tuần phủ tiếp khách. Bàn Thạch Công là người có kiến thức, tự nhiên minh bạch cả bàn quan bào ửng đỏ này có ý nghĩa là gì, những đại nhân vật bình thường đều không thấy được này không ngờ lại ngồi ở bên phải tiếp chuyện với mình, điều này làm cho ông ta khó mà hưởng thụ nổi, ngồi đó mà như đứng đống lửa.

Thẩm Mặc nhìn ra ông ta không được tự nhiên, y chỉ tay vào trong viện cười nói:

- Bàn Thạch Công, ngài xem, họ đều bắt đầu uống rượu rồi, có phải chúng ta cũng nên thả lỏng chút không.

Theo ngón tay chỉ, Bàn Thạch Công thấy được các tông lão đã hoà mình với quan phủ mọi người, yêu ngũ hát lục đấu tửu với nhau, cũng rõ là mới mẻ.

- Chưa từng nghĩ tới, các đại quan có thể cùng người miền núi chúng ta ngồi một bàn uống rượu...

Bàn Thạch Công không khỏi lắc đầu cảm thán.

- Vì sao không thể chứ? - Thẩm Mặc ôn hòa cười nói: - Mọi người đều là con cháu viêm hoàng, nếu sinh ra ở trên Thần Châu đại địa thì đều cao quý như nhau, vì sao lại phải thiết lập giới hạn cho mình?

- Thuyết pháp này của đại nhân thật không giống người thường. - Bàn Thạch Công nhỏ nhẹ nói: - Lấy hiểu biết của lão hủ vài chục năm, phần lớn người Hán đều coi thường người Xa chúng tôi.

- Đúng vậy, đây là lịch sử tạo thành. - Thẩm Mặc không kiêng dè gì nói: - Mặc dù tổ tiên của các vị phần lớn là vọng tộc của Ngụy Tấn, nhưng dù sao cũng đã ngăn cách với thế giới bên ngoài cả nghìn năm rồi, ngôn ngữ, tập tục, văn hóa, trang phục các phương diện trước kia đều có khác biệt.

Rồi cười nói:

- Hai tộc muốn bình đẳng tôn trọng, còn cần nỗ lực mấy thế hệ nữa.

- Lẽ nào sẽ có ngày đó sao? - Bàn Thạch Công không quá tin tưởng.

Thẩm Mặc lại chuyển đi đề tài, mỉm cười nói:

- Ta nghe nói, các vị có câu tục ngữ, gọi là "Thà để khuê nữ ở nhà tới già, chứ không qua phía Nam lấy chồng", lời này có ý gì?

- Ha ha, không ngờ đại nhân biết cái này. - Bàn Thạch Công cười nói: - Làng phía bắc Long Đầu Sơn chúng tôi cuộc sống coi như không có trở ngại, nhưng phía nam sống rất khó khăn, nhiều nhà nghèo đến nỗi không có quần mà mặc, địa phương ngay cả thổ phỉ cũng không đến thăm, ai muốn đem cô nương gả qua đó để chịu tội chứ?

- Coi thường người ta? - Thẩm Mặc cười nói.

- Coi như vậy đi. - Bàn Thạch Công gật đầu nói: - Nghèo sẽ bị người coi thường.

Có lão nhân này lên tiếng, làm cho giao lưu trở nên rất dễ dàng.

- Chính là đạo lý này. - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Kỳ thị bởi vì bần cùng, sau đó sản sinh ngăn cách.

Bàn Thạch Công suy tư một hồi mới nói:

- Đại nhân nói không sai chút nào.

Rồi cười cay đắng:

- Nhưng mấy đời sinh sống trên núi, nghèo là cái mệnh của chúng tôi rồi.

- Đó cũng chưa hẳn. - Thẩm Mặc cười thần bí: - Ta có biện pháp có thể để cho Xa dân giàu lên, ông có tin không?

Bàn Thạch Công nhìn Thẩm Mặc chằm chằm, thấy y không giống giả bộ, nhưng vẫn còn chưa tự tin nói:

- Đại nhân, ta nói một điển cố ngài đừng có mà không thích nghe.

- Mời nói. - Thẩm Mặc châm cho ông ta một ly rượu.

- 50 năm trước, có một đại nhân vật, cũng tới nơi này của chúng tôi tuần phủ qua. - Bàn Thạch Công nói: - Hắn gọi Vương thủ nhân.

- Chính là sư tổ của hạ quan. - Thẩm Mặc nghiêm nghị nói.

- Hắn lợi hại sao? - Bàn Thạch Công hỏi.

- Văn võ song toàn, kinh thiên vĩ địa. - Thẩm Mặc tràn đầy kính ý nói: - Chính là thánh hiền 500 năm mới xuất hiện một người.

- Đại nhân so với hắn thế nào? - Bàn Thạch Công lại truy hỏi.

- Cách rất xa. - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Khác biệt tựa như sao và ánh trăng vậy.

- Đó cũng đúng...

Bàn Thạch Công thở dài một tiếng:

- Năm đó sau khi hắn tiễu phỉ cũng nghĩ qua rất nhiều biện pháp để giải quyết vấn đề nghèo khó của Cán Nam -- dân chúng có thể ăn cơm no, ai còn đi tạo phản? Điều này đặt tron sơn dân cũng là một cái lý.

Thẩm Mặc chậm rãi gật đầu. Y không khỏi nhìn lão tiên sinh này với cặp mắt khác xưa.

※※※

- Vả lại bất kể Vương thủ nhân đã làm cái gì cho chúng tôi, nhưng hắn quả thật là một trí giả. - Bàn Thạch Công nói:

- Hắn nói cho chúng tôi biết, Cán Nam thiếu nước, vùng núi thiếu sức sống, vì vậy sản lượng thấp, dựa vào trồng lương thực thì chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm, chỉ khi nào gặp phải thiên tai nhân họa, rất nhanh sẽ khó có thể sống qua ngày, càng miễn bàn làm giàu lên.

Thẩm Mặc gật đầu, biểu thị tán thành. Trong tập thư của Dương Minh công quả thật y thấy được tài liệu nghiên cứu của ông ta đối với dân sinh Cán Nam, nhớ kỹ ông ta nói "Địa phương Nam Cán mặc dù thiếu lúa gạo, nhưng ruộng đồng sơn trường rộng rãi, đủ ánh sáng vả lại ít sâu bệnh, gỗ trúc um tùm, nếu như phát triển các loại hạng mục vận chuyển ngũ cốc đá, đốn gỗ trúc, cùng trồng thông, đốt than...thì có thể làm dân giàu lên mà đủ cho dân dùng." Nhưng kết quả hình như không giải quyết được gì...

- Biện pháp hắn suy nghĩ rất nhiều, thử trồng rất nhiều loại, nhưng đều thất bại. - Bàn Thạch Công u buồn nói: - Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là không có đường... Không biết đại nhân vận chuyển đại pháo này đến đây đã tốn hết bao nhiêu tiền?

- Cũng đủ để tái tạo mười căn nhà rồi. - Thẩm Mặc chậm rãi gật đầu nói: - Ta hiểu ý của ông, trồng các thứ thì đơn giản, nhưng vận chuyển ra ngoài thì khó khăn, dù cho tốn số tiền lớn vận chuyển ra ngoài, giá thành cũng sẽ rất cao... Không ai đi làm loại buôn bán này.

- Đúng vậy! - Bàn Thạch Công bưng lên ly rượu, ngửa mặt uống cạn, lặng lẽ nói: - Trừ phi có thể làm được đường, bằng không thì nghèo vẫn hoàn nghèo.

Rồi hai mắt đỏ bừng nhìn Thẩm Mặc:

- Đại nhân có thể làm được không?

Thẩm Mặc chậm rãi lắc đầu nói:

- Không thể, ta tìm người tính toán qua, đó là một đại công trình trên trăm vạn lượng. Ta không có được số tiền đó.

- Đúng thế...

Mặc dù trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng Bàn Thạch Công vẫn thất vọng thầm than một tiếng. Tuy nhiên ông ta vẫn rất thoả mãn đối với sự thẳng thắn thành khẩn của Thẩm Mặc, nếu như đối phương nói "có thể", trái lại ông ta sẽ cho rằng Thẩm Mặc là đang gạt mình.

- Nhưng ta có biện pháp, có thể khắc phục cửa ải khó khăn này. - Thẩm Mặc chuyển đề tài, tung ra một câu này.

- Biện pháp gì? - Bàn Thạch Công trầm giọng hỏi.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch