Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1101: Tình Thế Nghịch Chuyển(6)

Chương 1101: Tình Thế Nghịch Chuyển(6)




Dịch: lanhdiendiemla.

Lý Trân nghe xong ngây người, sau đó nhịn không được run lên, khẽ buông tay, cái giò heo rơi xuống đất, vành mắt đỏ lên, giọng nghẹn ngào nói:

- Hôm nay... rốt cuộc vẫn tới rồi...

Nói rồi lệ rơi xuống, thấp giọng nước mắt ròng ròng nói:

- Cha ta nói không sai, heo nuôi cho béo cũng là để giết.

Hắn vừa khóc, đám người Thẩm Mặc đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cười phá lên, Thẩm Minh Thần cười đến thở không nổi:

- Đồ ngu, lẽ nào bọn này cho ngươi ăn sơn hào hải vị là vì giết ngươi để mừng năm mới à?

Thoáng dừng lại, bình ổn hơi thở rồi mới nói:

- Huống chi hiện tại cách năm mới còn sớm mà.

- Có lẽ muốn làm đồ sấy. - Lý Trân nhỏ giọng nói.

Ngay tức khắc tiếng cười lại ồ lên, cười xong Thẩm Mặc mới đón nhận ánh mắt u oán của Lý Trân, nói:

- Lời của bản quan xem ra có chút ý nghĩa khác, thật ra ta là muốn thả ngươi trở về.

- Cái gì? - Lý Trân há hốc miệng, ngay cả lưỡi cũng thấy được: - Ngươi nói cái gì?

- Thả ngươi trở về. - Thẩm Mặc lặp lại xác nhận.

- Ta không có nghe sai đấy chứ? - Lý Trân khó có thể tin nói.

- Không có.

- Có điều kiện gì? - Lý Trân cũng không phải đứa ngốc.

- Không có. - Thẩm Mặc vẫn là hai chữ này.

- Vì sao? - Lý Trân vẫn còn chưa thông suốt.

- Người của ngươi bắt mấy vị Xa lão làm trao đổi. - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Cho nên duyên phận của chúng ta đã hết, từ nay về sau trời nam đất bắc, không thể gặp lại, chỉ có thể hoài niệm thôi.

Lời này lại làm cho đám người Thẩm Minh Thần buồn cười, nhưng lại không dám cười, chỉ có thể nghẹn trong bụng, thầm nghĩ thì ra đại nhân là một người rất hài hước.

Lý Trân lại vẻ mặt kích động nói:

- Thì ra là thế.

Một hồi lâu, hắn mới khôi phục bình tĩnh nói:

- Mặc dù chúng ta là hai nhà giao chiến, nhưng lần này đại nhân đối đãi với ta không tệ, Lý mỗ không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể kính ngài một ly rượu thôi.

Thẩm Mặc gật đầu, bưng lên ly rượu cộng ẩm với hắn, thấm thía nói:

- Sau khi trở về kiếm việc khác làm đi, tạo phản không có tương lai đâu...

- Nếu như đại nhân muốn bảo ta làm nội ứng thì không thể đâu. - Lý Trân biến sắc mấy lần, cắn răng nói: - Ta là con trai của Lý Văn Bưu, không thể làm chuyện khiến cha ta mất mặt!

Thẩm Mặc hình như bị lời của hắn làm cho nghẹn lời, cười gượng hai tiếng nói:

- Tốt, ta thích loại hán tử như ngươi, ta không nói những người khác, chúng ta cứ đao thật thương thật gặp nhau trên chiến trường đi!

Lý Trân nhìn Thẩm Mặc một cái thật sâu, có chút khí khái nói:

- Nếu có một ngày tình huống đảo ngược lại, ta cũng sẽ thả đại nhân một con đường sống!

- Vậy thì ta phải cảm ơn ngươi trước rồi.

Thẩm Mặc có chút dở khóc dở cười nói. Thầm nghĩ kế hoạch số 1 không thành công, thoạt nhìn cũng không phải chuyện xấu... Trông chờ vào loại thanh nhiên không chín chắn này, vở kịch không phải thất bại rồi.

Cũng may diễn viên của kế hoạch số 2 không phải là hắn.

※※※

Thẩm Mặc không có nuốt lời, sau khi cơm no rượu say liền bảo Chu Ngũ đưa Lý Trân ra khỏi thành đổi người. Ai dè còn chưa ra khỏi đại môn của phủ Kinh lược thì bị người ngăn cản.

Ngăn cản chính là Âu Dương Nhất Kính, mặc dù chỉ là một tuần án nho nhỏ, nhưng coi như là khâm sai đại thần, huống chi phía sau hắn còn hợp với Từ Giai, cho nên Chu Ngũ cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể một bên ứng phó, một bên sai người vội vàng đi vào báo tin.

Chẳng mấy chốc, thị vệ trưởng của Thẩm Mặc đi ra, ôm quyền nói với Âu Dương Nhất Kính:

- Tuần án đại nhân, kinh lược cho mời.

Âu Dương Nhất Kính nhìn Chu Ngũ, cũng không nhúc nhích, mãi đến khi Tam Xích nói:

- Yên tâm, trước khi ngài đi ra, Chu Ngũ gia sẽ không đi đâu hết.

Âu Dương Nhất Kính lúc này mới yên tâm, vẫy vẫy tay áo, cũng không cần hắn dẫn đường, liền trực tiếp đi vào viện.

Chu Ngũ có ý thăm dò nhìn Tam Xích, ý là, rốt cuộc đại nhân có chỉ thị gì? Tam Xích nhỏ nhẹ nói:

- Bảo Hà đại hiệp dẫn người đi trao đổi đi, ngươi ở đây chờ là được.

Vì vậy Hà Tâm Ẩn dẫn đội đi đổi người, Chu Ngũ ngồi ở trong phòng của người gác cổng an tâm uống trà. Gian bên kia thì Âu Dương Nhất Kính uống một bụng nước trà ở chỗ Thẩm Mặc, lại bị y nói nhăng nói cuội một hồi, kết quả ôm theo mơ hồ đi ra. Đi tới trong viện để gió thổi qua, lúc này hắn mới tỉnh ngộ:

- Ta tới đây làm gì nhỉ? Sao lại đi ra rồi?

Nhưng nếu trở lại thì mất mặt quá, hắn đành phải trước tiên đi bắt Lý Trân vào tay rồi mới tính tiếp.

Ai dè khi đi đến phòng của người gác cổng nhìn thì không thấy ai, hắn nóng nảy hét lên:

- Sao không có ai rồi?

- Có -- có người!

Chu Ngũ kéo dài giọng từ trong phòng đáp lại, ân cần cười nói:

- Ta đang ở đây nè, tuần án đại nhân có gì phân phó?

- Những người khác đâu? - Âu Dương Nhất Kính nhìn phía sau lưng Chu Ngũ hỏi.

- Không cần nhìn nữa, họ đi cả rồi. - Chu Ngũ mặt đầy tươi cười nói: - Chỉ có tại hạ phụng mệnh đợi ở đây chờ đại nhân thôi.

Âu Dương Nhất Kính đầu tiên là sửng sốt, lập tức hiểu ra.... Đúng vậy, chỉ cần Chu Ngũ ở yên đây thì sẽ không tính trái với hứa hẹn của mình, về phần những người khác làm cái gì, kinh lược đại nhân cũng không bảo đảm.

- Đây...đây là lừa gạt! - Âu Dương Nhất Kính tức giận đến giậm chân nói: - Ta kháng nghị, đâu còn khí độ của đại quan phong cương nữa?

- Đây là lý giải của bản thân ta, không quan hệ với đại nhân.

Chu Ngũ chuyển sắc mặt sang lạnh nhạt nói:

- Tiểu tử, đừng có mà cho mặt mũi lại không biết xấu hổ, ta cũng không tin đời này ngươi chưa từng làm qua chuyện gì không thể cho người khác thấy.

Âu Dương Nhất Kính trong lòng căng thẳng, hắn thấy rõ đối phương mặc chính là phi ngư phục màu vàng, muốn tìm nhược điểm của mình cũng không phải việc gì khó. Nhưng hắn vẫn còn mạnh miệng nói:

- Ngươi không cần hù dọa ta, ta bình sinh không thẹn với lương tâm!

- Thật không? - Chu Ngũ thản nhiên cười nói: - Sao ta lại nghe nói qua, năm xưa ngươi từng trong lúc để tang nạp phòng ngoại thất, còn sinh nhi tử nữa hả?

Âu Dương Nhất Kính tức thì lạnh cả người, sau khi hắn trúng cử nhân, trước khi trúng tiến sĩ thì mẹ bệnh mất, đành phải hồi hương giữ đạo hiếu ba năm, trong thôn vốn buồn chán, huống chi trong bộ đồ tang cấm tất cả các loại tiêu khiển, thậm chí ngay cả chuyện phòng the đều phải tạm dừng. Âu Dương đại thiếu gia thiếu niên phong lưu, cuối cùng không kiềm chế được dục vọng trong lòng, len lén ở huyện khác Kim ốc tàng kiều, thường thường qua hẹn hò. Sau khi mãn tang liền lập tức đưa ngoại thất bụng đã lớn vào kinh thành nghiên cứu thêm, đợi mấy năm sau áo gấm về làng, hắn đem con trai sinh bên ngoài đã giấu diếm một năm, thuận lợi đưa lên gia phả, ai cũng không phát hiện có gì không thích hợp.

Hắn vẫn cảm thấy chuyện này làm được không hề có kẽ hở, hơn nữa mấy năm nay vì bộ mặt trực ngôn cảm gián, Âu Dương Nhất Kính càng chú ý đến hình tượng cá nhân, không đề cập tới việc này nữa. Ai ngờ việc bí ẩn như thế vẫn bị đối phương điều tra biết được, bản lĩnh của Cẩm Y Vệ quả nhiên khiến người lạnh sương sống.

Chí ít Âu Dương Nhất Kính đã ỉu xỉu rồi, hắn hùng hổ đến, nhưng chỉ có thể ủ rũ rời khỏi. Loại uy hiếp trắng trợn này đối với đại đa số người là rất hiệu nghiệm, cho dù Âu Dương Nhất Kính không sợ đánh mất ô sa, nhưng cũng sợ bị thân bại danh liệt.

- Là người thì có nhược điểm, thì sẽ có thể bị uy hiếp.

Ngày sau Chu Ngũ thường treo lời nói này bên mép... Mãi đến khi hắn gặp phải một người tên Hải Thụy, hắn mới biết trăm dạng người đều do gạo nuôi lớn, ngươi không thể nói mọi việc đều tuyệt đối. Đương nhiên đây là nói sau.

※※※

Hành động trao đổi người tiến hành rất thuận lợi, trời còn chưa tối Hà Tâm Ẩn liền dẫn theo mấy vị Xa lão thần sắc uể oải quay trở về.

Trong phủ Kinh lược đã sớm chuẩn bị nghênh tiếp, Thẩm Mặc tự mình ra cửa đón, cúc cung tạ lỗi với ba người:

- Là bản quan suy nghĩ không chu toàn, khiến lão nhân gia bị khổ rồi.

Mấy người thụ sủng nhược kinh nói:

- Nếu không phải được đại nhân cứu, chúng tôi chắc bị làm thịt nhắm rượu rồi, ân cứu mạng không biết lấy gì báo đáp, đại nhân nhất thiết đừng nói vậy.

- Ha ha, được, không nói nữa. - Thẩm Mặc vui mừng cười nói: - Chúng ta vào đi thôi.

Vì vậy trước tiên dựa theo tập tục địa phương, để cho ba người bước qua chậu than tại cửa, sau đó mời Thôi thái y đến tiến hành kiểm tra toàn thân cho họ, xem có bị thương gì không, sau đó thị nữ dẫn họ đi tắm thay y phục, cũng có người xoa bóp toàn thân hầu hạ.

Đợi sạch sẽ cả rồi, khi ba vị Xa lão trong ngoài tươm tất xuất hiện trước mặt Thẩm Mặc thì đã không còn vẻ ủ rũ nữa, tất cả mặt mày tươi tắn, tinh thần đầy đủ.

- Mời ngồi.

Thẩm Mặc đã sớm dọn tiệc an ủi cho họ, mặt đầy tươi cười đứng ở nơi đó.

Ba người nhìn nhau, dựa theo thương lượng sẵn lúc trước mời Thẩm Mặc ngồi xuống, sau đó dùng đại lễ của Xa tộc tiến hành tham bái.

Tới Cán Nam đã mấy tháng, Thẩm Mặc đã cơ bản lý giải tập tục văn hóa của Xa tộc, biết đây là lễ tiết gần bằng quỳ lạy tổ tông trời xanh, ý là biểu thị thần phục, vĩnh viễn không phản bội.

Thẩm Mặc mỉm cười nói: - Ăn xong cũng dễ đưa ngươi đi.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch