Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1133: Thiên Hạ Náo Nhiệt (3)

Chương 1133: Thiên Hạ Náo Nhiệt (3)




Dịch: lanhdiendiemla.

Loại bi kịch này không chỉ tồn tại ở tướng lĩnh quân sự, mà với tất cả ngoại quan đều là thế, dù ngươi giỏi tới đâu, nhưng rời khỏi trung tâm quyền lực, thì cả đời đừng mơ nhập các.

Thẩm Mặc không thể xem thường, y cần mau chóng quay về Bắc Kinh, nếu không y thành nhân vật đẩy ra rìa.

May là y sớm có chuẩn bị, sau khi bình định Cống Nam, thống khoái đầu ý cho Lưu Hiển nhập Xuyên, hào phỏng cấp luôn một năm kinh phí. Đáng lẽ số tiền này Tứ Xuyên phải bỏ, nên Lưu Tự Cường hết sức cảm kích y.

Đồng thời y tranh thủ dâng liền ba bản sớ, xưng mình thân mang bệnh, không kham nổi trọng trách, mong về Bắc Kinh điều dưỡng. Nhưng khi đó đông nam chưa yên, triều đình không thể thay tướng giữa chừng, Từ các lão đành an ủi, hứa chỉ cần giải quyết vấn đề Cù Châu là sẽ đưa y về kinh.

Thẩm Mặc dùng một hòn đá ném hạ ba con chim, một lấy lui làm tiến, để Bắc Kinh buông lỏng cảnh giác, tin y một lòng muốn về kinh, không lo y quyền bính quá lớn nữa. Như thế y có thể thỏa sức làm nhiều việc trước kia không dám làm mà không sợ nghi kỵ.

Thứ hai, để vỗ về y, Từ Giai đành cấp cho y nhiều quyền lực hơn, để y có thể làm những chuyện trước kia không làm nổi.

Thứ ba, dọn sẵn đường về kinh, một khi hoàn thành bố cục ở đông nam, lập tức xin Từ các lão thực hiện lời hứa đưa mình về kinh thành.

Chuyện ở Cù Châu còn chưa kết thúc, Thẩm Mặc đã xưng bệnh, dưới ánh mắt bao người, bị khiêng lên thuyền đưa về Hàng Châu tĩnh dưỡng, liên tiếp mấy tháng trời không lý tới chính sự.

Đáng lẽ như thế các vị quan lớn trong triều dù tín nhiệm y cũng không thể ép y tới Tứ Xuyên dẹp loạn nữa, nhưng lần này Bắc Kinh cố chấp ngoài dự đoán, còn phái khâm sai đưa nghị y tới trị bệnh cho y...

Đương nhiên trong mắt người ngoài là hoàng thượng tin sủng y, biết bao người hâm mộ không thôi.

Thẩm Mặc thì biết, bọn họ tới xem mình bệnh thật hay giả.

- Ép người quá đáng.

Thẩm Minh Thần cùng đại nhân "dưỡng bệnh" ở thôn Long Tỉnh, đang nổi giận:

- Bọn chúng muốn bêu xấu đại nhân.

Lúc này là tháng sáu, Thẩm Mặc mặc đạo bào thùng thình, ngồi trên ghế trúc, phe phẩy quạt nói:

- Bọn chúng đang đào hố hại ta đây mà.

Thẩm Minh Thần trợn trừng mắt:

- Là kẻ nào nhất định cứ muốn gây khó với đại nhân thế?

Nhớ tới năm ngoái Thẩm Mặc bị thiệt một vố, đối phương nhất định là người có thế lực còn lớn hơn Thẩm Mặc.

- Cái này khó nói lắm.

Kỳ thực trong lòng Thẩm Mặc sớm đoán ra, nhưng không có chứng cứ y không nói:

- Bắc Kinh quá xa, chuyện xảy ra ở Tây Uyển ta không biết được.

- Cũng không khó đoán, liên tiếp muốn ám hại đại nhân, ắt vì đại nhân uy hiếp tới hắn, kẻ có tư cách này không nhiều, có năng lực này càng ít.

Thẩm Minh Thần không hiểu thế lực kinh thành lắm, chỉ nói dựa theo cảm giác.

- Cũng có vài kẻ.

Thẩm Mặc không muốn dây dưa ở vấn đề này nữa:

- Đoán không ra được kẻ nào giở trò bẩn, thôi chẳng nghĩ nữa, qua được cửa ải này hẵng hay.

- Cửa ải này không khó qua.

Dư Dần đặt ấm nước lên lò, nói:

- Vấn đề là sau này đại nhân đi theo đường nào.

Thẩm Mặc ngồi thẳng dậy:

- Quân Phòng huynh có diệu kế gì?

- Bọn chúng tới thăm bệnh, đại nhân bệnh lớn một hồi cho bọn chúng xem.

Dư Dần gần đây cười nhiều hơn rồi, xem ra con người không phải là không biết cười, chỉ là có lúc cười không nổi mà thôi.

- Huynh nghĩ ra chủ ý thối gì đấy.

Thẩm Minh Thần lắc đầu:

- Đại nhân bệnh thật thì không cần tới Tứ Xuyên, nhưng cũng chỉ đành về nhà dưỡng bệnh, trong thời gian ngắn khỏi về Bắc Kinh.

- Cú Chương huynh nói có lý.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Chiêu này rất độc, thế nào ta cũng nếm đủ.

Vốn giả bệnh là thủ đoạn thường dùng ở quan trường, chẳng ai thực sự quan tâm ngươi bệnh thật hay không. Nhưng đối phương bất chấp quy củ tung đòn này ra làm y rất khó chịu.

Dư Dần cười:

- Tại hạ sắp xếp cho đại nhân mắc bệnh này, vừa có thể qua ải, lại lập tức được về kinh tĩnh dưỡng.

Thẩm Mặc vui mừng:

- Bệnh gì hay thế, mau mau nói ra.

Y biết Dư Dần không thích nói khoác, thế tức là đã nắm chắc rồi.

- Bạch Hổ Lịch Tiết, được không?

Khóe miệng Dư Dần cong lên.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Tháng 7, khâm sai triều đình tới, đương nhiên người chưa tới nơi, tư liệu của hắn đã ở trong tay Thẩm Mặc.

Người này tên Vương Triện, tự Thiệu Phương, người Hồ Quảng, năm nay 47 tuổi, cha là Vương Lương Sách, bậc đại nho nổi danh thiên hạ, gia giáo rất nghiêm.

Người này nhân sinh mang sắc thái truyền kỳ, thi đỗ cử nhân lại không đi thi hội, mà tham gia sĩ đồ là tri sự huyện Thủy Giang Tây. Bảy năm sau thi hội trúng tiến sĩ, hiện nhiệm giám sát ngự sự, sau lần truyền chỉ này sẽ trực tiếp làm tuần án Chiết Giang, xem ra là quan viên triều đình bồi dưỡng trọng điểm.

Khi gặp được hắn, Thẩm Mặc thấy nhãn quan của triều đình không tệ, người này dáng cao, nghi biểu bất phàm, khí độ trầm ổn, cử chỉ mực thước, xem ra gia giáo tốt cùng trải nghiệm sĩ đồ đúng là có lợi không ít cho hắn.

Hắn cũng dò xét Thẩm Mặc, vị kinh lược này nằm trên ghế tựa, sắc mặt không tốt, nhưng tinh thần rất tốt, mỉm cười ôn hòa. Nhưng giữa trời nóng nực lại mặc áo bông dầy, người còn đắp chăn, không sợ chết ngộp.

Phát hiện ra hắn nhìn mình, Thẩm Mặc cười khổ:

- Làm Vương đại nhân chê cười rồi, mấy ngày hôm nay không có mưa, ta mới đỡ một chút.

- Bộ đường đang tuổi xuân đỉnh thịnh, như mặt trời mới lên, chỉ là nhất thời đau bệnh, sẽ mau chóng khỏe thôi.

Vương Triện cung kính nói:

- Hạ quan phụng chỉ tới tuyên chỉ, trước khi đi thủ phụ có dặn, nếu sức khỏe đại nhân không tốt, không cần phải quỳ nhận chỉ.

- Không được, lễ tiết không thể phế bỏ.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Ta còn chưa tới mức bệnh không nhúc nhích nổi.

Nói xong vịn ghế đứng dậy, động tác như ông già sắp xuống lỗ, Vương Triện định đỡ nhưng y kiên quyết không chịu.

Chỉ quỳ xuống thôi, mà Thẩm Mặc hết sức gian nan, hai chân cứ cong lại chút nào, là mặt y đau đớn thêm chút đó, khi quỳ xon rồi thì trán đã đẫm mồ hôi.

Thấy y còn trẻ mà bệnh tới mức đó, Vương Triện thầm thở dài, bày hương án, đọc thánh chỉ. Nội dung chủ yếu khen thưởng, quan thăng một cấp thành phòng nhị phẩm, những thứ lụa là gấm vóc, nghi trượng tăng thêm khỏi cần nhắc tới.

Phong thưởng không thấp, nhưng toàn thứ màu mè mà vô dụng, địa vị quan trường đâu phải dựa vào thứ đó thể hiện ra.

Truyền chỉ xong, Vương Triện vội đi tới đỡ Thẩm Mặc:

- Bộ đường mau đứng dậy.

Đỡ Thẩm Mặc ngồi xuống, hắn lùi lại hai bước khấu đầu hành lễ, được Thẩm Mặc ban ngồi xong, nói:

- Bộ đường vất vả công cao, thân thể mắc bệnh, hoàng thượng và thủ phụ lo lắng, nên phái thái y đi cùng hạ quan, tới chẩn bệnh cho bộ đường.

Thẩm Mặc áy náy nói:

- Không ngờ làm hoàng thượng và thủ phụ phải lo, thật lỗi quá. Thái y đâu mau mời vào.

Không lâu sau một người trung niên đi vào hành lễ:

- Tại hạ Kim Học Cầu bái kiến đại nhân.

- Không cần đa lễ.

Thẩm Mặc mỉm cười ban ngồi:

- Phiền Kim thái y xa xôi ngàn dặm tới đây, ta thật ái ngại.

- Đó là bổn phận hạ quan, huống chi được ra sức cho kinh lược đại nhân, hạ quan vui vẻ mà làm.

Thẩm Mặc thầm nghĩ:" Vị thái y này thật biết nói chuyện." Liền nói:

- Vậy ta không khách khí nữa, thái y chẩn bệnh đi.

Vương Triện vội giúp thái y mang hòm thuốc, dọn chỗ, Kim thái y ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mặc, nhắm mắt bắt mạch.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, bắt mạch xong Kim thái y lại xem đầu gối Thẩm Mặc hỏi:

- Có phải đại nhân bôn ba trong sương gió thời gian dài.

- Y sinh khác cũng khỏi thế.

Thẩm Mặc mặt mày âu sầu:

- Giờ nhớ lại mười năm trước ta đảm nhận Chiết Giang tuần án, khi đó mùa đông, Giang Nam vừa lạnh vừa ẩm, ta bôn ba đông tây như cơm bữa. Nhiều năm qua khớp gối luôn tê xưng, song vẫn còn chịu được. Từ hồi tớ Cống Nam, bệnh nặng hơn hẳn, cứ như có sâu đục bên trong, đêm ngủ không yên, ban ngày lại đỡ hơn nhiều, vì thế ta đều làm việc ban đêm, ngủ ban ngày.

Nghe y nói, Kim thái y gật gù, Vương Triện hỏi:

- Đại nhân mắc bệnh gì thế?

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch