Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1140: Ngọc Đàn (1)

Chương 1140: Ngọc Đàn (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Sáng hôm sau Thẩm Mặc phải dùng toàn bộ nghị lực mới bò dậy được, đánh răng rửa mặt, y phục chỉnh tề, mang theo ấn kinh lược, kiếm thiên tử, tới ngoài Tây Uyển, thỉnh cầu diện thánh, giao trả nhiệm vụ.

Hiện giờ cung cấm do Hoàng Cẩm định đoạt, đám tiểu thái giám tất nhiên ra sức lấy lòng bằng hữu thân thiết của Hoàng công công, một mặt đi bẩm báo, một mặt mời y vào phòng gác uống trà.

Thẩm Mặc đối đáp nhát gừng với đám tiểu thái giám, nghe bọn chúng kể thay đổi trong kinh năm qua. Có điều đám thái giám này hứng thú là ai "hoành tráng" hơn, chiêu bài cứng hơn, hiển nhiên càng thích những kẻ hoành hành bá đào, khinh nam hiếp nữ.

Thẩm Mặc nghe bọn chúng nói đi nói lại toàn mấy cái tên "Vương Kim", "Đào Thế Ân", "Cao Thủ Trung", dù không ở kinh, nhưng y luôn theo dõi nơi này, tất nhiên chẳng lạ gì.

Nói ra mấy vị này đều là đạo sĩ, phương sĩ, nhưng khác hẳn nhưng khác hẳn Thiệu Nguyên Tiết, Đào Trọng Văn.

Dù sao hai vị kia cũng là đệ tử Trương thiên sư trên Long Hổ Sơn, phải giữ thể diện, luôn bày ra vẻ thế ngoại cao nhân, luôn kiếm chế con cháu không cho nhiễu dân, nên có tiếng lành trong kinh, tín đồ vô số.

Nhưng sau khi hai vị đó qua đời, đám đạo sĩ bên cạnh hoàng đế đã không như trước nữa, Lam Đạo Hành mặc dù trung nghĩa vô song, nhưng người dân chỉ biết vị thiên sư này ăn mặc luộm thuộm, chẳng hề có khí chất. Hùng Hiển hạng yêu nhân mang họa, thiếu chút nữa hại chết hoàng đế không cần nói nữa.

Dù Lam Đạo Hành, Hùng Hiển liên tiếp xảy ra chuyện, làm Gia Tĩnh đế ý thức được bên cạnh mình toàn hàng động cơ bất chính, từng đuổi hết đạo sĩ trong cung đi. Nhưng ông ta bệnh nặng, ngày càng sợ cái chết, vì thế lại triệu tập "cao nhân" thiên hạ vào cung tu huyền.

Đám đại phái như Long Hổ Sơn, Lao Sơn đều đã thấy hoàng đế chẳng được bao ngày nữa, nào dám đâm đầu vào vũng nước đục? Nên ước thúc đệ tử không cho vào kinh. Nhưng đám đầu cơ không bao giờ thiếu, hạng bàng môn tà đạo liền nhân cơ hội tới bên hoàng đế cầu vinh hoa phú quý.

Bọn chúng không giống đệ tử chính phái, vì lấy lòng hoàng đế chuyện gì cũng dám làm, khiến Gia Tĩnh đế tự nhận anh minh thần võ ngày càng lún sâu.

Đám Vương Kim, Đào Thế Ân đều được mặc mãng bào, đeo đai ngọc, hưởng thụ đãi ngộ thượng thư, làm trong ngoài xôn xao, tới cả quốc vương Triều Tiên cũng nói với đại thần của mình:" Vương thượng sủng phương sĩ, lạm dụng quan hàm, e chẳng phải cái may của Trung Nguyên..."

Nhưng Gia Tĩnh biết mình không sống được lâu nữa, nếu không thành công trong thời gian ít ỏi còn lại, đành vĩnh biệt hoàng vị, giang sơn của mình thôi.

Dưới sự uy hiếp của tử vong, Gia Tĩnh khát vọng trường sinh tới biến thái.

Tất nhiên dễ bị tiểu nhân lợi dụng, trước đó nói tới Vương Kim, thực ra hắn không phải là đạo sĩ, mà là một tên sĩ tử thi mãi không đỗ, nên muốn đi đường tắt, mua chuộc thái giám trong cung lấy được linh chi các nơi hiến lên, nặn thành "tiên đơn" cho hoàng đế, kết quả hoàng đế mừng rỡ, giữ lại thái y viện làm ngự y.

Vương Kim nếm được mật ngọt không chịu dừng tay, bắt con rùa đen nhuộm ngũ sắc, gọi là "ngũ sắc quy" hiến cho Gia Tĩnh đế, lần này hiệu càng tốt hơn, Gia Tĩnh đế lệnh bách quan dâng biểu, đề bạt hắn làm viện trưởng thái y viện, cho mặc mãng bào, hoàng ân vô song.

Thấy tên gia hỏa này hiến của báu được thánh sủng, đám tiểu nhân bốn phương học theo, điềm lành đổ về kinh thành như lũ, tựa hồ tiên dược ở Đại Minh triều đã biến thành củ cải trên mặt đất.

Ai cũng nhìn ra, chỉ Gia Tĩnh đễ là không, ông ta tin lời đám đạo sĩ, điềm lành xuất hiện liên tục là đại đạo của vương thượng sắp thành.

Đương nhiên còn có nguyên nhân, Gia Tĩnh đế dùng kim đan đám Vương Kim hiến lên, tinh thần khỏe khoắn, thậm chí khôi phục hùng phong nam nhân đã mất bao năm, càng thêm tin đám này, hạ lệnh trách mắng đại thần can gián, đồng thời nghiêm lệnh, ai dám khuyên là đình trượng.

Triều đường yên tĩnh ngay, mọi người biết Gia Tĩnh đế chưa từng coi thần tử là người, tuyệt đối không phải là dọa dẫm.

Trấn áp được tiếng phản đối, Gia Tĩnh tranh thủ tất cả thời gian chuyên tâm cầu đạo, ông ta nghe lời Vương Kim, kiến lập ngọc đàn, tập trung tất cả tiên đơn tiên thảo, tiên hỏ, tiên quy, tiên hạc... Gom lại một chỗ hình thành điềm lành lớn.

Hoàng đế lệnh Vương Kim chọn chỗ trong kinh thành kiến tạo ngọc đàn, nghe nói vị trí đã chọn, nhưng vì đám Thát Đát chen ngang làm lỡ mất một tháng trời, giờ chắc là sẽ bắt đầu khởi công.

~~~~~~~~~~~

Chờ một lúc liền được hoàng đế triệu kiến, Thẩm Mặc theo thái giám tới cung Thánh Thọ. Gia Tĩnh đế thấy môn sinh đắc ý của mình rất là cao hứng, nhưng Thẩm Mặc báo cáo tình hình đông nam lại chẳng hứng thú, chưa nghe được vài câu đã mất kiên nhẫn hỏi:

- Ái khanh có biết trẫm liên tục được điềm lành không?

Thẩm Mặc sớm biết không tránh được câu hỏi này, cũng biết chẳng thay đổi được hoàng đế, nên ngậm miệng là hơn, nói mình với về kinh hôm qua chưa biết gì, Gia Tĩnh nói sao chỉ vâng dạ, chúc hoàng đế hồng phúc tề thiên, trường sinh bất tử..

Gia Tĩnh đang nói tới cao hứng thì chuông đồng hồ vang lên, thấy đã đến giờ, liền nói:

- Trẫm phải làm pháp sự, không giữ ái khanh lại ăn cơm được.

Thẩm Mặc cáo lui, mặc dù tinh thần Gia Tĩnh đế rất tốt, nhưng Thẩm Mặc đã nhìn thấy khí đen trên mặt, theo lời năm xưa của Lý Thời Trân, vị hoàng đế này đã chết nửa người rồi, thôi thì cứ để cho ông ấy làm bừa đi... Thẩm Mặc tự an ủi mình.

Tất nhiên tới cung thì Thẩm Mặc phải đi thỉnh an Từ sư phụ rồi.

Trong cung đa phần nhận ra y, Thẩm Mặc đi thẳng tới trị phòng thủ phụ, cách rèm thấy Từ Giai đang viết gì đó, liền im lặng đứng ngoài đợi.

Qua rất lâu, Từ Giai dừng bút xoa cổ, nhìn thấy Thẩm Mặc vui mừng nói:

- Chuyết Ngôn, tới từ bao giờ thế? Mau mau vào đây.

- Học sinh vừa mới tới.

Thẩm Mặc cung kính thi lễ, Từ Giai bảo y vào ngồi, còn đích thân pha trà cho y:

- Tới không vào, đứng ngoài đó làm gì?

- Thấy sư phụ đang bận xử lý công văn, học sinh không dám quấy rầy.

Sắc mặt Từ Giai hơi quái dị:

- Hổ thẹn, hôm nay vi sư còn chưa làm việc.

- Vậy sư phụ đang làm gì?

- Viết thanh từ.

Từ Giai cười khổ:

- Gần đây hoàng thượng muốn tế thiên, lệnh ta tổ chức đại điển, truyền bách quan soạn thanh từ. Ta thân là thủ phụ, tất nhiên phải làm gương.

- Đại điển gì ạ?

Thẩm Mặc nhớ sắp tới làm gì có ngày nào đặc biệt.

- Hoàng thượng muốn lập ngọc đàn đặt điềm lành, quốc sự đành bỏ sang một bên, làm bồi bút cho hoàng thượng...

Cảm khái một phen, Từ Giai thu lại tâm tình, vui vẻ nói:

- Ngươi làm việc ở đông nam rất tốt, ta rất mừng.

- Gây thêm không ít rắc rối cho sư phụ, học sinh thật áy náy.

Từ Giai lắc đầu:

- Chuyện nhỏ thôi, ta có giúp được gì ngươi đâu. Năm ngoái đám ngôn quan công kích ngươi nằm ngoài dự liệu lão phu, bù đắp đã muộn, làm ngươi oan ức rồi.

Thẩm Mặc cười:

- Người là thủ phụ nhưng cũng đâu quản nổi ngôn quan, huống hồ không có sư phụ trấn áp, đám người đó đâu chịu yên.

- Tốt, tốt.

Thẩm Mặc hiểu lý lẽ như thế, Từ Giai rất vui:

- Ngươi rất tốt, thật đó.

Thẩm Mặc không hiểu ý ông ta đành khiêm tốn vài câu.

Từ Giai chỉ tự cảm khái, không có y để y hiểu:

- Về là được rồi, gần đây sư phụ cảm thấy một mình khó chèo chống, đang đợi ngươi về đây.

Thẩm Mặc chẳng biết ông ta thật hay vờ, thuận theo qua loa cho có, Từ Giai hỏi:

- Vừa rồi hoàng thượng nói gì với ngươi?

Thẩm Mặc nhỏ giọng đáp:

- Chẳng có gì, hoàng thượng đã tẩu hỏa nhập ma, vài ba câu đã quay sang tu huyền.

- Ài, đúng thế, hoàng thượng ngày càng hoang đường, chẳng biết Đại Minh này còn hi vọng gì không?

Không ngờ ông ta bi quan như thế, Thẩm Mặc nói:

- Còn sư phụ, thiên hạ không loạn được.

- Dù ta còn rèn bằng sắt cũng chịu sao thấu.

Từ Giai lắc đầu:

- Huống hồ đồng liêu kẻ nào cũng có mưu đồ, loạn quốc không lo đoàn kết, còn đâm lén sau lưng ta, thật làm người ta chán nản.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch