Thẩm Mặc biết ông ta nói Cao Củng, nhưng không định xen vào, liền vờ như không hiểu.
Song Từ Giai không định tha cho y, nói thẳng luôn:
- Hôm qua Cẩm Y vệ đã giải Nhân Phù về kinh, đưa vào chiếu ngục tra khảo, ngươi đã nghe nói chưa?
Từ Giai gọi thẳng tên hiệu của Lưu Đào, nói rõ quan hệ thân mật đôi bên.
Thẩm Mặc kinh ngạc:
- Nhanh vậy?
- Có kẻ ngầm gây áp lực, sao chẳng nhanh.
Từ Giai lạnh lùng nói:
- Cao Túc Khanh giờ oai phong lắm, Cẩm Y vệ cũng phải nể mặt hắn.
Chiêu này của Cao Củng rất tuyệt, Lưu Đào ngoài nắm binh quyền, trong trấn áp Đô sát viện. Ông ta là tả đô ngự sử, có thể quay về bất kỳ lúc nào, cho nên đám ngôn quan đô sát viện luôn nương tay cho Từ đảng.
Nếu bảo Thẩm Mặc nói thì Từ Giai sai ở chỗ quá tham, biết tầm quan trọng của Lưu Đào thì đừng nên phái ông ta nắm binh, chẳng phải tăng thêm nguy hiểm sao? Nhưng giờ nói gì cũng đã muộn, y hiểu đau khổ của Từ Giai:
- Lưu Đái Xuyên đáng thương, văn võ song toàn, cả đời anh minh lại hồ đồ rơi vào cảnh này. Sư phụ, chúng ta có cách gì cứu ông ấy không?
Từ Giai dựa lưng vào ghế, lắc đầu:
- Nhân Phủ tuy oan, nhưng không thể cứu.
- Vì sao?
Thẩm Mặc không hiểu.
- Cao Củng nhìn như cương trực, nhưng trong lòng mưu kế gian hiểm. Ông ta dám công kích Lưu Đào trước mặt hoàng thượng, kỳ thực mục tiêu là ta.
Từ Giai ánh mắt âm trầm:
- Ông ta nghĩ ta nhất định sẽ cứu Nhân Phủ, cố làm hoàng thượng không vui, để hắt chậu nước bẩn lên người ta.
Thẩm Mặc thấy Từ Giai phân tích có lý:
- Ai cũng biết quan hệ giữa sư phụ và Lưu đại nhân, người mà khoanh tay ngồi nhìn, sẽ có kẻ nói ra nói vào.
- Đó là chỗ âm hiểm của Cao Củng.
Từ Giai thở dài bất lực:
- Cứu thì đắc tội với hoàng thượng, không cứu mất lòng đồng liêu. Chuyết Ngôn, ngươi có cách vẹn toàn không?
Thẩm Mặc nghĩ một lúc, nói:
- Xem ra chỉ có cách bỏ xe giữ tướng.
- Nếu bỏ quân tướng già này giữ được con xe lớn thì ta liều cũng được. Nhưng vấn đề là người ta đặt bẫy là để giết cả xe lẫn tướng.
Nói đi nói lại vẫn là tính bỏ Lưu Đào.
Thẩm Mặc tuy hiểu, nhưng không khỏi thất vọng, xem ra trong lòng vị thủ phụ này, chỉ cần giữ lấy thân có thể vứt bỏ bất kỳ ai. Y vẫn an ủi Từ Giai:
- Chính trường hay chiến trường đều không tranh thắng nhất thời, ai cười cuối cùng mới chiến thắng. Đành ủy khuất Lưu đại nhân, chỉ cần sư phụ ngồi vững, ông ấy còn có ngày trở lại.
- Mong là thế.
Từ Giai mặt nhẹ nhõm hơn:
- Chuyết Ngôn, có thấy ta tàn nhẫn không?
- Không phải sư phụ tàn nhẫn, mà là tranh đấu chính trị tàn nhẫn.
- Đúng thế.
Từ Giai gật đầu đồng cảm:
- Chuyết Ngôn này, ta có cảm giác một trận phong ba nữa sắp tới rồi.
Thẩm Mặc ưỡn thẳng lưng:
- Xin sư phụ chỉ giáo.
Từ Giai vuốt râu:
- Thả lỏng đi, cứ để kẻ khác khẩn trương, ngươi đứng ngoài xem náo nhiệt là được. Ngươi về kinh dưỡng bệnh mà, cứ về nhà nghỉ cho khỏe, đặt mình ngoài cuộc, đợi có kết quả hãy ra phục chức.
Thẩm Mặc lòng máy động, y cuối cùng xác nhận được, trong lực lượng luôn muốn đẩy mình khỏi trung tâm quyền lực có Từ Giai. Nhưng lão già này cao ở chỗ luôn làm ngươi nghĩ rằng ông ta muốn tốt cho ngươi. Cao, rất cao.
Có điều an bài của Từ Giai lại trúng ý Thẩm Mặc, y đỡ tốn nước bọt:
- Học sinh xin nghe sư phụ. Nhưng người ứng phó ra sao?
Thấy y ngoan ngoãn như thế, Từ Giai rất mừng, cười khà khà:
- Yên tâm,vỏ quít dày có móng tay nhọn.
~~~~~~~~~~~~
Đã tới giờ cơm, Từ Giai giữ Thẩm Mặc lại. Cơm xong Từ Giai bận viết thanh từ, còn y chuẩn bị về nhà ngủ bù, đêm qua gần như không ngủ, vừa rồi ăn cơm với Từ Giai thiếu chút nữa ngủ gật.
Thậm chí chẳng đợi về nhà, y dặn kiệu phu đi cho khẽ, ròi bỏ mũ ra nhắm mắt lại, ai ngờ vừa chợp mắt liền cảm thấy nhưu có người cho một gậy nổ đom đóm vào đầu, Thẩm Mặc đau đớn tỉnh lại, thì ra kiệu dừng đột ngột, làm y đập đầu vào vách kiệu.
Bên ngoài vang lên tiếng quát của Hồ Dũng:
- Điêu dân to gan, dám kinh động kiệu quan, mau bắt lấy.
Nhưng lập tức bị nhấn chìm trong tiếng người huyên náo.
Thẩm Mặc vừa xoa trán, vừa lắng nghe, bên ngoài hình như có rất đông người, tâm tình còn kích động. Y liền đội mũ lên, khôi phục uy nghiêm, vén rèm nhìn ra ngoài, thấy không khí bên ngoài đầy mùi thuốc nổ, mười mấy thị vị rút đao bảo vệ quanh kiệu, hỏi:
- Hồ Dũng, có chuyện gì.
- Tiểu nhân không biết.
Hồ Dũng quay đầu lại đáp:
- Để tiểu nhân đi đuổi bọn chúng.
Nói xong muốn sách đao đi tới.
- Đừng làm bừa.
Thẩm Mặc đã nhìn ra những người kia toàn là bình dân, đa phần là già cả phụ nữ, mặt bi thương, hoảng hốt, dìu đỡ nhau muốn xuyên qua thị vệ chặn kiệu quan.
"Ngu xuẩn!" Thẩm Mặc chửi thầm, đây đâu phải đông nam, kinh thành không phải chốn giương oai, liền gọi Hồ Dũng lại quát khẽ:
- Hỏi cho rõ nguồn cơn, đừng gây họa cho ta.
Hồ Dũng là người lanh lợi, chỉ là mời nhập kinh còn chưa kịp chuyển biến, bị đại nhân mắng liền tỉnh ra, thu đao lại, tới trước người dân hỏi:
- Các ngươi vì sao chặn kiệu đại nhân nhà ta?
- Xin đại lão gia cứu người.
Lão Hán đi đầu, tóc tái bù xù, mặt mang thương tích, hoảng loạn nói:
- Muộn thêm nữa bọn họ đánh chết người mất.
Thẩm Mặc đành xuống kiệu, các vệ sĩ vội vây quanh, Thẩm Mặc quát:
- Tránh ra.
Đuổi đám gia hỏa đó cách xa một chút, lại sai Hồ Dũng dẫn người đi xem. Y ôn hòa nói:
- Lão nhân gia có chuyện gì cứ nói, bản quan làm chủ cho ông.
Kỳ thực y đã thấy nha dịch Thuận Thiên Phủ còn cả binh sĩ ngự sử tuần thành, hiển nhiên là chuyện không nhỏ. Dù không muốn gây chuyện, nhưng lúc này không thể tránh đi, nếu không hình tượng sẽ mất hết.
Ông già thấy y còn trẻ, nhưng hồng bào trên người không phải giả, biết vị ngự sử đại nhân kia không lừa mình, liền đem hết mọi chuyện kể ra.
Thì ra là chuyện Ngọc đàn! Đám Vương Kim nhận hoàng lệnh, vờ vịt đi xem xét trong kinh, nửa tháng sau về bẩm báo, vạch ra trên bản đồ, hoàng đế phê chuẩn không chút do dự, lệnh Vương Kim cùng công bộ mau chóng khởi công.
Nhưng kinh thành người đông, muốn khởi công phải để người sống trước đó rời đi mới được, mà điều kiện bồi thường công bộ đưa ra không ai chấp nhận, kết quả hơn hai trăm hộ dân đến hạn mà không đi.
Sáng sớm nay quan sai Thuận Thiên Phủ như hổ báo xông vào, lệnh bọn họ chuyển đi trước chính ngọ, nếu không sẽ cưỡng ép.
Người dân nghĩ dưới chân thiên tử, quan phủ không dám làm càn, ai ngờ lần này tín nhầm. Quan phủ không những làm càn, còn cực càn, tới trưa, bọn chúng mang xe công thành tới.
Chẳng phải chiến trường, chẳng có kẻ địch, nơi đánh vào là chỗ dung thân của bách tính Đại Minh.
Thấy thế người dân tin, quan phủ lần này làm thật rồi, bọn họ sợ hãi quỳ xuống trước mặt quan binh cầu xin mấy quan viên đứng trong binh sĩ.
Đám đó phẩm cấp không cao, kẻ đứng đầu chỉ ngũ phẩm, nhưng lúc này là kẻ định đoạt tính mạng bách tính.
Đám quan viên đó trong lòng cũng chửi mắng cấp trên của mình, không dám ra mặt, bắt họ tới làm kẻ ác.
Áp lực của bọn họ cũng rất lớn, thấy bóng người quỳ trên đất ngày càng nhiều, kỳ quạn cấp trên giao cho đã qua, song chẳng hai dám hạ cái lệnh chết người kia. Đang sốt ruột đột nhiên thấy cửa ngõ náo loạn, một cỗ kiệu bốn người khiêng đi vào, mở đường là đội đèn lồng vàng, bên trên viết "phụng mệnh luyện đan". Chẳng cần nói cũng biết tên đầu sỏ tới.
Hai quan viên ngũ phẩm đứng đầu là Vương Tư Tề và Chu Đức Phù vội tới vén rèm, một trung niên nam tử tay cầm phất trần, mặc đạo bào đen, mũ vàng, trông chả giống tăng chả giống đạo, mặt thì đen xì như ai nợ hắn 800 đồng tiền.
Kẻ đó chính là Vương Kim, tuy hắn chưa từng xuất hiện, nhưng luôn phái đồ tử đồ tôn đi nghe ngóng, ai ngờ tới giữa trưa mà chẳng thấy có động tĩnh gì, không nhịn được đích thân tới nơi, biết nhưng vẫn cố hỏi: