Thấy có người chống lưng cho mình, người dân như trẻ nhỏ bị oan ức, tận tình khóc lóc cầu xin.
- Im hết đi.
Một giọng nói chói tên vang lên, mấy tên tiểu đạo sĩ xúm quanh một tên nam tử cầm phất trần xuất hiện.
- Ngươi là ai?
Hải Thụy lạnh lùng nhìn hắn.
Vương Tư Tề vội giới thiệu:
- Vị này là Vương đại chân nhân.
- Vương đại chân nhân là cái gì vậy?
Hải Thụy hừ một tiếng:
- Chưa từng nghe qua.
- Chân nhân húy Kim.
Vương Tư Tề nhắc nhỏ.
- A, thì ra là tên Vương Kim, ngươi là tên sĩ tử thi rớt ở Thiêm Tây, giả mạo phương sĩ, tạo tiên đơn giả, sơn rừa ngũ sắc lừa gạt thánh thượng. Ta đang muốn dâng tấu đàn hặc tên lừa đảo họa quốc ngươi, không mau mau về rửa sạch cổ đợi chém, chạy ra đây bêu mặt làm gì?
Hải Thụy miệng lưỡi lợi hại, chửi mắng xối xả một hồi, dập tắt khí thế của Vương Kim, làm hắn tức giận thở phì phì mãi mới chỉ tay run run nói:
- To gan.
- Không to gan bằng ngươi. Ngươi gan lớn chùm trời.
Hải Thụy lạnh lùng đáp.
- Ngươi ngông cuồng.
- Không cuồng bằng ngươi, ngươi là đồ điên cuồng.
Hải Thụy kinh bỉ.
- Ngươi ngươi..
Vương Kim tức giận mãi mới nói tiếp được:
- Ngươi làm cái gì, chuyện này do ngươi quản à?
- Ha ha ha, bách tính chịu khổ, làm quan không quản chẳng lẽ đạo sĩ quản?
Vương Kim biết không cãi lại nổi hắn, hừ một tiếng:
- Nói chuyện hạng quan tí xíu như ngươi không ra lẽ được, ta nói với đại nhân nhà ngươi.
Mặc dù từ đầu tới giờ im lặng, nhưng không ai dám coi Thẩm Mặc là không khí, nếu không có y, đám Vương Kim chẳng thèm khách khí với Hải Thụy.
Vương Kim cũng có tính toán, biết phàm là quan lớn ắt tự trọng thân phận, không mồm mép như Hải Thụy, mình mang hoàng thượng ra là trấn á được, chắp tay với Thẩm Mặc nói:
- Đại nhân, lập Ngọc đàn là thánh ý, thuộc hạ ngài dám bịa chuyện phá dám, chẳng phải là tội khi quân sao? Ngài không thể bỏ mặc được.
Mọi người nhìn sang Thẩm Mặc, giang tay ra:
- Ông ấy không phải thuộc hạ của ta.
- Vậy vì sao lại đi cùng nhau, tôn giá là người nha môn nào?
Vương Kim rất bất ngờ.
- Trùng hợp mà thôi, bản quan chẳng có nha môn, là quan viên nhàn tản thôi.
Thẩm Mặc mỉm cười.
Vương Kim thở phào, khôi phục vẻ hung hăng:
- Sao, cũng muốn ôm rơm rặm bụng à?
Thẩm Mặc nghiêm mặt nói:
- Ta không ôm rơm rặm bụng, ta phụng chỉ tới đây.
- Dọa ai đấy.
Vương Kim hoài nghi:
- Nếu là khâm sai thì mang thánh chỉ ra đây.
- Ta nhận khẩu dụ.
Thẩm Mặc bình tĩnh nói:
- Vương chân nhân không tin đi hỏi hoàng thượng là biết thật giả.
Vương Kim bị khí độ ung dung của Thẩm Mặc làm luống cuống, nuốt nước bọt nói:
- Ngươi.. Ngươi là ai?
- Bản quan Thẩm Mặc phụng chỉ tới thị sát công trình Ngọc đàn.
Y không nói dối, Gia Tĩnh đế bảo nếu y rảnh rỗi tới xem qua, đừng để có kẻ lười biếng, bớt xén vật liệu, có điều Thẩm Mặc làm thế hoàn toàn là cáo mượn oai hùm.
Nghe Thẩm Mặc báo danh, người dân xôn xao:
- Ra là Lục Nguyên công, không phải lão nhân gia thay hoàng thượng đi quản đông nam à? Sao đã về rồi.
Người dân mặc dù có thiện cảm với nhân vật truyền kỳ này, nhưng nghe y phụng chỉ tới thị sát, lòng lạnh quá nửa:" Quan viên bao che nhau, Lục Nguyên công chẳng giúp chúng ta đâu."
Đám quan viên cả kinh, vội vàng quỳ xuống dùng đại lễ tham bái.
Chỉ có Vương Kim không rõ, hỏi nhỏ:
- Người này lợi hại lắm à?
Hắn tiến kinh chưa được hai năm, đúng lúc Thẩm Mặc tới đông nam, lại chuyên tâm lấy lòng hoàng thượng, không quan tâm tới chính sự, căn bản không biết y.
- Lợi hại.
Vương Tư Tề nói nhỏ:
- Chiêu bài lớn, quan hệ rộng, bản lĩnh cao, thiên sư nên khách khí với y một chút.
Chu Đức Phù cũng nói:
- Đúng đấy thiên sư, người này nói được làm được. Ngài là người ngoài quan trường không sợ y, nhưng mũ ô sa chúng tôi thì khó giữ.
Vương Kim nghe mỗi người một câu, biết đối phương không dễ đụng vào, liền chắp tay nói:
- Nếu đã cùng làm việc cho hoàng thượng, Thẩm đại nhân hãy khuyên đám ngu dân này. Hoàng thượng xây Ngọc đàn là câu Đại Minh mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, chúng ta sao có thể vì số ít mà bỏ mặc số đông.
Hải Thụy hận không thể đánh cho hắn một trận:
- Xây một cái đàn là quốc thái dân an, vậy những quân thần trước kia ngu hết à?
Thẩm Mặc khẽ lắc đầu bảo hắn bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Chân nhân nói đúng, Ngọc đàn vô cùng trọng yếu, cho nên cần phải cẩn thận.
Vương Kim gật đầu:
- Thẩm đại nhân đúng là kiến thức cao, không biết ngài có gì chỉ giáo?
- Chỉ giáo thì không, ý kiến thì có.
Thẩm Mặc nhìn qua khuôn mặt đầy tuyệt vọng, thầm thở dài, rồi nghiêm mặt nói:
- Nơi này phong thủy rất tốt, nhưng tuyệt đối không thể khởi công xây dựng.
Vương Kim nghi hoặc:
- Vì sao?
- Bắc Kinh là đế đô của Đại Minh, mỗi một thiết kế đều qua vô số bậc thầy phong thủy cân nhắc tính toán, bố cục dựa theo tinh tú, cho nên gọi là "tinh thần chi đô", Vương chân nhân chắc là biết.
Vương Kim vã mồ hôi, chẳng may là thật, phong thủy có vấn đề thì hoàng đế giết hắc là cái chắc, gian nan nói:
- Vậy ý đại nhân là gì?
Thẩm Mặc lấy mâu của người đánh thuẫn của người, ngươi nói đây phong thủy tốt nhất, ta nói có vấn đề, chỉ cần có tranh chấp, hoàng đế có mù quáng đến đâu cũng không cho khởi công. Người thời đại đó cực kỳ coi trọng long mạch, nó áp đảo tất cả đại sự.
Động thổ trong thành Bắc Kinh đã là phạm húy rồi, nên Thẩm Mặc tin, dù mình có nói bậy một hồi cũng khối kẻ bất an, từ đó sinh ra biến số. Huống chi được Đường Thuận Chi truyền cho quyển (tả), có không ít bản lĩnh, ít ra đủ lừa người.
Nhưng y tuyệt đối không nói ở đây, nghiêm mặt lại:
- Chân nhân đùa ư, nơi này người đông, sao có thể bàn cơ mật.
Vương Kim chưa từ bỏ:
- Vậy chúng ta nói chuyện riêng.
- Không cần, chúng ta về bẩm với hoàng thượng, sau đó quyết định ra sao đều nghe thánh ý, chân nhân không cần lo.
Vương Kim phát hiện ra Thẩm đại nhân ăn nói ôn hòa này còn khó chơi hơn cả tên Hải Thụy khắc bạc kia, phá hỏng chuyện của ngươi mà còn làm ngươi không tức nổi.
Chuyện chưa được định luận, chẳng ai dám làm nữa, thấy trời đã tối, đám quai sai đều khua trống rút lui, Vương Tư Tề nói nhỏ:
- Thiên sư, đợi mai bẩm rõ với hoàng thượng rồi hãy tính được không?
Vương Kim tức tối vung phất trần:
- Thẩm đại nhân, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, hôm khác thỉnh giáo cao chiêu của ngài trước hoàng thượng.
- Sẵn sàng phụng bồi.
Thẩm Mặc cười tủm tỉm đáp lễ.
Vương Kim tức tối quay đi, lúc này trời đã tối, Vương Tư Tề, Chu Đức Phù vội nhắc:
- Thiên sư cẩn..
Chưa kịp nói hết thì Vương Kim đã vấp phải viên gạch ngã quay ra đất.
Vương Chu cùng đám tiểu đại sĩ vội vàng chạy tới đỡ Vương thiên sư, đưa hắn lên kiệu, cả đám cúi mặt chuồn mất.
Hải Thụy nhìn theo hướng chúng bỏ đi nhổ bãi nước bọt:
- Một lũ nịnh bợ.
- Cương Phong huynh bớt giận, trong kinh thành chuyện dơ dáy không kể hết, cứ giận thì chẳng phải giận chết sao?
Thẩm Mặc khuyên.
Hải Thụy còn định nói, nhưng thấy cư dân ùa tới liền dừng lại.
- Nếu không có hai vị đại nhân cứu giúp thì chúng tôi hôm nay tan nhà nát cửa rồi..
Ông già tóc trắng đi cầu cứu nói, người dân đằng sau gật đầu theo, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng Thẩm Mặc nghĩ, nhất định là toàn khuôn mặt bi phẫn.
- Nhà nghèo của mọn, chẳng có gì tạ ơn, xin cho chúng tôi khấu đầu cảm tạ hai vị đại nhân.
Ông già run run quỳ xuống.
- Không được không được.
Hải Thụy vội đỡ ông ta dậy, nhưng không ngăn được người khác.
- Mọi người mau đứng lên đi.
Thẩm Mặc muốn tránh, nhưng người dân bốn phía quỳ xuống cả, tránh đâu cũng vô dụng, đành nói:
- Ta không nhận được cái quỳ này, triều đình làm việc không tốt mới để mọi người gặp kiếp nạn, ta thay triều đình xin lỗi mới phải. Nếu không đứng dậy, ta cũng quỳ.