Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1144: Ngọc Đàn (5)

Chương 1144: Ngọc Đàn (5)




Dịch: lanhdiendiemla.

Ông gia kia vội nói:

- Mọi người đứng dậy cả đi, không thể để đại nhân quỳ lạy chúng ta được.

Mọi người lúc này mới đứng dậy.

Thẩm Mặc bảo bọn họ yên tâm, bất kể cuối cùng có di dời hay không cũng sẽ không để họ thiệt. Được lời hứa của Thẩm đại nhân, mọi người yên tâm hơn nhiều, thấy đã tới giờ cơm, liền mời y tới nhà dùng bữa.

Thẩm Mặc khéo léo từ chối:

- Thôi thôi, trong nhà đã làm cơm rồi, đang đợi ta về đây.

Mọi người vẫn nhất định muốn mời, ông già kia lại đi ra:

- Được rồi, trong nhà tro tàn bếp lạnh, mời đại nhân ăn cơm chẳng biết phải đợi bao lâu, đại nhân cũng không thiếu một bữa cơm, mọi người có lòng là được.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Lão bá nói cực đúng, Cương Phong huynh chúng ta đi thôi.

Hai người cáo từ, lão hán kia còn dặn:

- Đại nhân vì chúng tôi kết oán, chúng sẽ báo thù đấy.

- Báo thù?

Hải Thụy mặt lạnh tanh:

- Ta còn chưa định tha cho bọn chúng đây.

Thẩm Mặc mỉm cười:

- Lão nhân gia đừng lo, tà không thắng được chính.

Ông già gật đầu cảm khái:

- Đúng đúng, lão hủ năm nay 68, đã thấy Lưu Cẩn, Nghiêm Thế Phiên, bọn chúng đúng là đã ngã cả, nhưng bách tính thì bị hại thảm rồi... Mong lần này được nhìn đám yêu đạo xong đời.

- Không phải đợi lâu đâu.

Thẩm Mặc tự tin nói:

- Cứ tin ta.

- Đương nhiên tin đại nhân.

Ông già cười tươi:

- Tới lúc đó nhất định mời hai vị tới uống chén rượu mừng.

- Nhất định.

Thẩm Mặc và Hải Thụy cùng chắp tay tạm biệt.

~~~~~~~~~~~~~

Ra tới đường, Hải Thụy lo lắng nói:

- Đại nhân, có nên tranh thủ diện thánh không? Tránh cho tên ác nhân cáo trạng trước.

- Huynh hồ đồ rồi, cửa cung đã đóng từ lâu, trừ khi Vương nhân nhân biết thuật xuyên tường thật, nếu không hắn cũng phải đợi tới ngày mai.

Quan viên cấp bậc như Hải Thụy chẳng chút dính dáng gì tới hoàng thượng, vả lại hắn mới tiến kinh, chưa hiểu quy củ trong cung, chắp tay nói:

- Vậy đại nhân sáng mai tới sớm, nhất định không để chúng tranh trước. Nhà hạ quan phía trước, ngõ nhỏ kiệu không vào được, nhà cũng chẳng có chỗ ngồi, không mời đại nhân nữa.

- Qua mà không vào lão phu nhân sẽ trách tội, vừa khéo ta cũng có chút đồ bổ, mang biếu lão phu nhân.

Thứ đó là do thái giám hiếu kính, nhưng Thẩm Mặc đoán mình nói ra là Hải Thụy nhất định vứt đi.

Hải Thụy đành nói:

- Mời đại nhân.

Hai người vào ngõ, qua nhà thứ hai là tới nhà Hải Thụy, cửa khép hờ, hắn đi vào nói lớn:

- Mẫu thân, Thẩm đại nhân tới thăm người.

Sân rất nhỏ, Thẩm Mặc dặn vệ sĩ không cần theo, đi vài bước đã qua sân trới trước nhà rồi.

Hải lão phu nhân đẩy cửa đi ra, thấy Thẩm Mặc cười vui mừng:

- Cơn gió nào thổi đại nhân tới thế?

- Là gió nam, tiểu chất vừa về kinh, chạm chân xuống đất là tới bái kiến lão phu nhân ngay.

- Mau mau mời vào.

Lão phu nhân vẫn còn mắt tinh tai thính, cười nói:

- Lão thân đang bảo sao chim khách kêu, quả nhiên có quý nhân tới.

Vào trong, Thẩm Mặc khấu đầu với lão phu nhân, đó là thói quen rồi nên lão phu nhân cũng nhận, nhưng bảo Hải Thụy khấu đầu đáp lễ thay mình.

Hải Thụy mời phu nhân ra, Hải lão phu nhân cười tươi:

- Phải tạ ơn đại nhân mời Lý thái y giúp, Hải gia chúng tôi có hương hỏa tiếp nối..

Thì ra qua ba năm điều dưỡng, vợ Hải Thụy lại có mang.

- Mẹ, còn chưa biết nam hay nữ mà.

Hải Thụy ngượng ngùng nói.

- Cứ nói sợ gì, đại phu khám thai đều nói nhất định là tiểu tử.

Lão phu nhân bụng dạ rất tốt, chỉ mỗi cái miệng là dữ, thấy con dâu xấu hổ mặt cúi gằm, bà phất tay:

- Đưa vợ con xuống đi, giờ nó là công thần, phải đối đãi cẩn thận.

Hải Thụy vâng lời.

Hải Thụy đi rồi quay lại, lão phu nhân dặn:

- Tiếp chuyện đại nhân, ta xuống bếp làm vài món, Thẩm đại nhân không phải người ngoài, biết nhà ta ăn uống thế nào.

- Lão phu nhân đúng là hiểu tiểu chất, chỉ thèm trà thô canh nhạt, sơn hào hải vị không hưởng thụ nổi.

Lão phu nhân bị y nịnh cho cao hứng:

- Đại nhân đợi chút, lão thân đi làm ngay.

Lão phu nhân vừa đi, phòng liền trở nên yên tĩnh, Thẩm Mặc nhìn quanh, trong phòng chỉ có một cái bàn vài cái ghế, trên tường chẳng có đồ trang trí nào, vôi cũng bong tróc hết cả.

Thấy thế Hải Thụy nói:

- Tháng tư nhận lệnh, tháng sáu tiến kinh, tìm được phòng đã là tháng tám, định quét tường treo vài bức tranh tự vẽ, nhưng nghĩ sắp vào đông, thôi đợi xuân ấm hãy tính.

- Nhà này thuê một năm bao nhiêu, sống trong kinh có khó khăn hơn không?

Y biết cái kiểu quan như Hải Thụy, sống ở nha môn còn tạm, vào kinh phải thuê phòng, chắc chịu không thấu.

- Một năm tám lượng, phải tìm rất lâu mới có.

Hải Thụy giọng thấp xuống:

- Bổng lộc hạ quan là một năm 30 lượng, nhưng triều đình phát một phần bảo sao, mỗi tháng có hai lượng, ngay thuê phòng ăn uống còn chưa đủ, phải dựa vào mẹ già và vợ tới xướng dệt kiếm thêm.

Tuy chưa từng nói ra miệng, nhưng hắn coi Thẩm Mặc là bạn mới nói lời này.

- Người ta nói tri phủ thanh liêm ba năm kiếm mười vạn bạc trắng.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Huynh làm quan phụ mẫu tám năm mà nghèo rớt mùng tơi.

- Thứ tiền bất nghĩa không cần.

- Không thể vơ đũa cả nắm được.

Thẩm Mặc cười xấu hổ:

- Nhiều người giàu đâu dựa vào tham ô phạm pháp.

- Đại nhân là ngoại lệ, nhưng quan lại gia cảnh giàu có thậm chí còn càng tham lam.

Hải Thụy thở dài:

- Luôn có vài con quả trắng, nhưng chẳng ảnh hưởng thiên hạ toàn quạ đen.

Chạm đúng nọc hắn lại bắt đầu:

- Muốn trừ tham thành công, phải dùng lại nghiêm hình thái tổ, tham ô trên 60 lượng là tử hình, tịch thu gia sản, hai phần cho người tố cáo, đồng thời lột da nhồi cỏ, treo trong huyện nha, xem còn kẻ nào dám... Nhưng đó là suy nghĩ khi làm quan địa phương, tới kinh hạ quan dần thay đổi rồi.

- Thế thì tốt.

Thẩm Mặc lén lau mồ hôi, suy nghĩ nguy hiểm này bỏ là tốt nhất nếu không văn võ toàn triều thành người cỏ hết, ai ngờ y mừng quá sớm, Hải Thụy nói chắc nịch:

- Hiện giờ hạ quan biết mầm họa ở đâu, nếu không trị tận gốc, tham quan giết mãi không hết được.

Thẩm Mặc tim thiếu chút nữa ngừng đập, y biết Hải Thụy nói ai, không chỉ y mà chí sĩ thiên hạ, không ai không oán hận người đó, nhưng không ai dám nói ra, ngược lại còn vắt óc ca ngợi, lấy lòng.

Hải Thụy thì không hề khách khí chỉ thẳng ra:

- Thượng bất chính hạ tất loạn, chính vì có một vị hoàng đế không quan tâm tới chính sự, không cần biết tai họa dân gian, chỉ biết tu huyền hưởng lạc, tin dùng gian thần, cho nên Đại Minh mới thành ra thế này.

Hắn nhìn Thẩm Mặc chằm chằm:

- Điều này hạ quan tin đại nhân biết, công khanh toàn triều cũng biết.

Thẩm Mặc bị hắn nhìn bối rối, không nói được lời nào.

- Đại nhận không phủ nhận là thừa nhận rồi, vì sao không ai dám khuyên bảo để hoàng thượng tỉnh ngộ?

Thẩm Mặc sờ mồ hôi lạnh trên trán, cười khổ:

- Ai dám nói, không muốn sống nữa sao?

Hải Thụy không phục:

- Chẳng lẽ vì bảo vệ bản thân mặc cho dân gian đau khổ, mặc quân phụ đã sai càng sai? Đó là hành vi của thần tử, của quan viên làm cha làm mẹ sao?

Bao năm rồi mới lại có người lên tiếng giáo huấn trước mặt y. Thẩm Mặc giờ mới hiểu, một người nói chuyện có tự tin, không chỉ liên quan xuất thân của kẻ đó, đa phần tới từ đạo đức và tư tưởng.

- Cương Phong huynh cao ngôn diệu ngữ, thực sự nghe một buổi hơn mười năm đọc sách, có điều lời này ngàn vạn lần đừng mang ra ngoài.

Hải Thụy nghe thế buồn nản, thầm nghĩ:" Té ra mình nói uổng phí nước bọt." Nhưng hắn kỳ vọng rất cao vào Thẩm Mặc, kiên nhẫn nói:

- Đại Minh nay trong lo ngoài loạn, nếu như chúng ta không can gián quan phụ chăm lo việc nước, làm sao xứng với bách tính thiên hạ, sao xứng với liệt tổ liệt tông?

- Huynh nói đúng cả, nhưng hoàng thượng từ nhỏ si mê tiên đạo, tới nay đã gần 60 năm, bệnh đã ăn vào tận xương, nếu như chịu nghe khuyên bảo thì đâu tới nước này?

Thẩm Mặc thở dài.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch