Tứ biểu ca làm việc trong cung, tin tức tất nhiên chính xác rồi, tức thì khiến người thân có nữ nhi hợp tuổi khủng hoảng, sau đó có tin tức truyền ra, thứ thuốc dẫn đó là có tên Âm Dương điều hòa tán, dùng nước tiểu đồng tử cùng kinh huyết đầu tiên của nữ tử luyện thành.
Lại có tin tức linh thông nói, tên yêu đạo Đào Thế Ân kia có pháp thuật làm nữ hài tử trong vòng mười ngày có kỳ kinh đầu tiên.
Tin đồn làm cho nhà có nữ nhi nghe mà kinh hãi run sợ.
Nhà có đồng nam nhìn có vẻ đỡ hơn, nhưng bọn họ cũng lo lắng, thân ở dưới chân thiên tử, chuyện trong cung được nghe ít nhiều. Nếu dùng nước tiểu đồng nam thì đi một chuyến thả về là được, giữ ở trong cung làm gì?
Vì thế nổi lên một làn sóng cầu thân, nhà ai có nam hài 12 tuổi ngay trong đêm tìm người kiếm vợ, nhà ai có nữ hài 12 tuổi chạy ra đường bắt con rể, bất kể điều kiện ra sao, chỉ cần là người là mang về thành thân cái đã.
Nhà kế bên Thẩm Mặc cũng thế, cô bé Xảo Nhi đường đường đại gia tiểu thư, vì tròn 12 tuổi mà gả cho Trương mặt rỗ bán đậu hủ. Mẹ Xảo Nhi đi xem mặt con rể, mới phát hiện ra là sắp 40 rồi, khóc lóc trở về. Không còn cách nào đi tìm Thẩm phu nhân mới có duyên gặp mặt một lần cầu cứu.
Nhược Hạm nổi lòng hiệp nghĩa tìm Thẩm Mặc muốn y quản việc này, Thẩm Mặc thở dài:
- Kinh thành bao nhiêu đại nhân như thế, bọn họ không quản, vì sao muốn ta quản.
- Chàng nói thế mà được à?
Nhược Hạm tức không có chỗ phát tiết:
- Mặc xác người ta, chẳng lẽ người ta giả câm giả điếc, chàng cũng học theo?
Thẩm Mặc cười khổ:
- Phu nhân, mấy ngày trước còn bảo ta chớ cố ra mặt, sao giờ lại thay đổi rồi. Vì chuyện Ngọc đàn ta đã đắc tội với đám đạo sĩ kia rồi, giờ lại xen ngang, bọn chúng nhất định hận ta tới chết.
Nhược Hạm không còn gì để nói nữa, hầm hừ tức giận nửa ngày trời mới thốt ra một câu:
- Thiếp thấy lạ thật đấy, quan lớn hồng bào đầy cả thầy, lại bị một đám đạo sĩ trấn áp.
Thẩm Mặc đỏ cả mặt:
- Chẳng nói rõ với nàng được, bảo láng giềng đưa Xảo Nhi qua đây, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm.
- Vậy nữ hài nhà khác thì sao?
Nhược Hạm là nữ tử lương thiện, biết rõ không nên để trượng phu ôm rơm rặm bụng, nhưng không kìm được mâu thuẫn. Có lẽ trong lòng nàng, không có gì làm khó phu quân đại nhân.
Nhìn khuôn mặt thất vọng của thê tử, Thẩm Mặc thầm than, phu nhân à, dù ta có tài thông thiên độn địa thì cũng làm gì nổi hoàng đế?
Kỳ thực từ đêm ở nhà Hải Thụy về, Thẩm Mặc đã có tính toán, nhưng khi y mang theo hi vọng cuối cùng đi tìm Dụ vương, thấy hắn chẳng có tiến bộ gì, liền từ bỏ mọi hi vọng.
Rồng có vẩy ngược, đụng vào là chết.
Đối với Gia Tĩnh đế mà nói, tu chân là vẩy ngược của ông ta, ai dám phản đối là chết chắc.
Càng hiểu Gia Tĩnh, càng biết không thể nói lý với ông ta được, nếu không muốn thành vật hi sinh, thì đành không thấy không nghe, không nói không làm.
Cho nên những ngày qua Thẩm Mặc ở lỳ trong nhà nghiên cứu cải cách tiền tệ, một lòng chìm đắm trong đó, chẳng qua để mê hoặc bản thân mà thôi.
Nhưng đám học sinh nối nhau tới nơi, Thẩm Mặc không thể né tránh, đứng dậy nói:
- Ta tới tiền viện đây.
Mọi người đứng dậy tiễn, Vương Dần lại lần nữa nhắc nhở:
- Đại nhân, đừng quên 16 chữ kia.
Thẩm Mặc gật đầu, tới tiền việt đừng lại sau bình phong, muốn nghe xem đám gia hỏa này đang nói gì.
Một giọng khàn khàn bi phẫn nói:
- Hôm qua ta đi làm về, khi qua ngõ Bề Tử, thấy một lão hán đang ôm một cỗ thi thể khóc lóc, tới hỏi mới biết, thì ra ông ta giấu tiểu nhi tử đi, đám yêu đạo không tìm thấy người muốn bắt ông ta, đại nhi tử ông ta tuổi trẻ khí thạnh muốn ngăn cản, bị quan sai đánh chết, cả thi thể cũng không cho thu nhận.
Có người phụ họa:
- Có nghe nói không? Đám yêu đạo đó không phải là ai cũng bắt, chỉ cần bỏ ra 100 lượng là có thể miễn họa, nhưng nhà bình thường có bán nhà cũng chẳng có nhiều tiền như thế.
- Nghe nói Đào Thế Ân chẳng phải đạo nhân thật, thứ tiên đan chúng luyện ra, kỳ thực là một loại dâm dược. Hoàng thượng vốn sức khỏe không tốt, vốn nên thanh tâm quả dục, tĩnh dưỡng bồi bổ mới đúng, nhưng mỗi đêm muốn một đôi đồng nam nữ hầu hạ, cứ thế sao không tổn hại long thể?
- Ài nước có yên nghiệt hoành hành, là họa của Đại Minh ta. Nguyên Ngự huynh, chúng ta phải liên danh dâng thư, khuyên hoàng thượng chớ nghe yêu đạo mê hoặc, huynh lại kéo chúng ta tới gặp ân sư, chẳng phải gây thêm chuyện cho người sao? Nếu để liên lụy tới sư phụ, chúng ta sao gánh vác được.
Vương Tích Tước thở dài:
- Đây là chuyện lớn, cẩn thận là hơn, nghe sư phụ giáo huấn thế nào cũng không phải là sai.
Thẩm Mặc thầm gật đầu, bước ra ngoài.
Không ít người luôn giỏng tai nghe ngóng, thấy có động tĩnh, liền ra hiệu cho mọi người.
Khi Thẩm Mặc xuất hiện, các môn sinh đồng loạt hành quan lễ, y ra hiệu cho họ đứng dậy rồi tới ghế ngồi. Thường ngay y luôn tươi cười ôn hòa, lúc này mặt âm trầm, làm đám môn sinh bất an, không ai dám lên tiếng.
Thẩm Mặc lạnh nhạt nói:
- Ta ở bên ngoài nghe thấy các ngươi nhao nhao với nhau, sao ta vừa tới đã ngậm miệng hết.
Sư phụ ở đây, tôn ti phân theo thứ hạng khoa cử, Vương Tích Tước cầm đầu, cung kính nói:
- Bọn học sinh không chịu nổi việc xảy ra gần đây, đang muốn thương lượng có nên đàn hặc hay không?
Hắn nghĩ cho Thẩm Mặc, sợ sư phụ không chuẩn bị trước, nên nói rõ ý định.
Mọi người đều đợi câu trả lời của y, nhưng Thẩm Mặc lại nói chuyện khác:
- Ta nghe nói Hộ khoa đô cấp sự Trần Toản hôm qua bị bắt vào chiếu ngục, rốt cuộc là sao?
Vương Tích Tước mặt ảm đảm nói:
- Trần Toàn dẫn mấy vị cấp sự trung tới diện thánh, bị chặn lại ở cửa cung. Hắn nói mấy câu tức giận như hoàng thường cả ngày tu đạo, vứt quốc sự sau đầu, không phải phúc của xã tắc...
- Kết quả là bị Đông Xưởng bắt mất.
Dư Hữu Đinh phẫn hận nói tiếp:
- Lúc sau thánh chỉ truyền xuống, nói hắn phỉ bán quân phụ, đinh trượng 40 gậy, giam chiếu ngục thẩm vấn.
Vương Triện kích động nói:
- Càng làm người ta căm hận là đám ngôn quan thấy Trần đại nhân vô cớ gặp họa, chẳng ai dám lên tiếng minh oan, thật là xỉ nhục.
- Đúng thế...
Đám hàn lâm trẻ kích động nhao nhao cả lên.
Thẩm Mặc khép mắt lại, đợi âm thanh trong phòng nhỏ dần xuống mới mở mắt ra nói:
- Thanh từ hoàng thượng muốn đã viết xong chưa?
Gia Tĩnh gần đây cúng tế liên tục, nhu cầu thanh từ cực lớn, toàn bộ hàn lâm viện cơ bản cả ngày chỉ làm việc này.
Mọi người trố mắt, thầm nghĩ lúc này rồi ai còn tâm tư viết thanh từ? Nhưng sư phụ hỏi, đành trả lời:
- Chưa viết xong...
- Vậy còn đợi gì nữa?
Thẩm Mặc hạ mí mắt xuống:
- Mau về việc đi, lỡ việc tu huyền của hoàng thượng là rắc rối đấy.
Mọi người hiểu thái độ của ân sư rồi, tức thì như rơi xuống hố băng, bọn họ vạn lần không ngờ sư phu luôn là thần tượng của mình lại hèn nhát sợ chuyện như vậy.
Chuyện thần tượng sụp đổ rất đáng sợ, khiến người ta bất chấp hết. Trong đó một kẻ tên Xà Lập máu nóng xộc lên đầu cãi lại:
- Học sinh mang lòng báo quốc, khổ đọc thánh hiền, được đỗ bảng vàng, vốn cho rằng nay cả thể thi triển tài năng giúp nước, ai ngờ mấy năm qua chẳng được đụng vào chính sự. Suốt ngày ở hàn lâm viện tu sử biên văn gì đó, thế coi như còn dùng tái tài học, nhưng toàn viết thanh từ gì đó.. Làm thư vô dụng tốn thời gian, lợi gì cho nước cho dân?
Xà Lập oán trách, làm không khí rất gượng gạo, người lo lắng, người tán đầu, người hoang mang khổ sở. Chỉ có Thẩm Mặc chẳng động lòng:
- Vậy theo ngươi nên làm gì?
- Bẩm ân sư, là thần tử phải thẳng thắn gián quân, bảo vệ xã tắc. Chỉ biết nịnh bợ lấy lòng là chuyện đám thái giám mới làm...
Không ít người thầm khen hay, đa phần toát mồ hôi, không biết chống đối với sư phụ có kết quả gì.