- Nói hay lắm, đúng là làm tỉnh cả kẻ điếc. Nhưng ta nhớ không tốt, dâng thư can gián là chức trách của hàn lâm sao?
- Không có ạ.
Vương Tích Tước thấy tình thế không ổn vội nhảy ra:
- Công việc của hàn lâm viện là biên soạn văn sách hàn lâm, không có yêu cầu gì với quốc sự.
- Vậy can gián vua là chức trách của ai?
Thẩm Mặc trầm giọng hỏi:
- Khoa đạo ngôn quan, lục bộ cửu khanh và nội các học sĩ.
Vương Tích Tước đáp.
- Té ra còn biết.
Thẩm Mặc cười lạnh:
- Vậy sao các ngươi tranh chén cơm của người ta? Năm xưa thi thứ cát sĩ làm gì? Vào thẳng đô sát viện để được nói cho sướng mồm.
Thấy sư phụ giận rồi, Vương Tích Tước vội nháy mắt cho Xà Lập, Xà Lập cũng hối hận, dù sao ân sư luôn che chở bảo vệ mình, sao có thể ăn nói như thế? Ấp úng nói:
- Sư phụ bớt giận, học sinh biết hàn lâm viện nên lấy học tập làm chủ, chỉ là khi nên ra mặt...
- Không tới lượt ngươi.
Thẩm Mặc hừ một tiếng:
- Hơn 200 khoa đạo ngôn quan, 100 quan viên cửu khanh trước mặt ngươi, trước khi đám người này chết hết, không đến lượt các ngươi nói.
- Nếu họ không nói thì sao?
Xà Lập lấy dũng khí nhìn Thẩm Mặc.
- Thì đó là vì thời cơ chưa tới.
Thẩm Mặc đứng dậy, đám học sinh đứng lên theo nghe y giáo huấn:
- Triều đình không cho các ngươi quyền lực can gián là vì thái tổ hoàng đế muốn bảo hộ các ngươi. Các ngươi là hàn lâm, là tài năng tương lai của đất nước, mười hai mươi năm sau sẽ thành người chấp chính Đại Minh, khi đó tận tình đem tài học, hoài bão của mình thi triển ra, để quốc gia vận hành theo suy nghĩ của các ngươi.
Thẩm Mặc nói đầy thâm tình, khôn khéo vỗ về học sanh, giọng đầy sức cuồn hút:
- Đó là giá trị của các ngươi, là mục đích triều đình bồi dưỡng các ngươi. Nên nhớ, các ngươi không chỉ thuộc về bản thân, mà thuộc về triều đình, thuộc về Đại Minh, phải biết giữ mình mới có thể cống hiến cho quốc gia, chứ không phải vì tức giận nhất thời, ôm hận cả đời.
Đám học sinh chìm vào im lặng thời gian dài, không biết ai nói:
- Nhưng chuyện này thế nào cũng phải có người làm chứ?
- Chỉ cần nên khuyên gián, ắt có người đứng ra, không cần các ngươi phải lo.
Thẩm Mặc phất tay kiên quyết nói:
- Về cả đi, nhớ kỹ lời ta, nếu các ngươi còn coi ta là sư phụ.
Quan hệ sư đồ trọng yếu vượt xa tưởng tượng của đời sau, nó hơn cả cha con, quân thần. Cho nên đám học sinh dù không phục, đành nghe lời sư phụ, ủ rũ đi về.
Thẩm Mặc tiến ra sân, Vương Tích Tước cố ý tụt lại cuối cùng, áy náy nói:
- Gây thêm phiền phức cho ân sư rồi.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Ngươi hiểu chuyện ta rất vui, trở về phải trấn an đám Xà Lập, nếu có khó khăn gì cứ tới tìm ta.
- Vâng.
Vương Tích Tước khom người thi lễ rồi đuổi theo mọi người.
~~~~~~~~~~~~~~
Đuổi đám học sinh đi, nhưng phiền não chỉ mới bắt đầu, mấy ngày tiếp theo, Thẩm Mặc tiếp không dưới 10 nhóm người, đều muốn mượn ảnh hưởng của y, dâng thư can gián hoàng đế.
Vương Dần cứ như Đường Tăng, cả ngày lẩm bẩm mười sau chữ kia, Thẩm Mặc đành cắn răng, ứng phó được thì ứng phó, từ chối được thì từ chối, làm mấy ngày thân liền mỏi mệt, lòng ủ rũ.
Các mưu sĩ nói:" Đại nhân, không bằng xưng bệnh từ khách." Thẩm Mặc cũng có ý đó, vì thế bất kỳ ai cũng không tiếp.
Nhưng kinh thành cao thủ như mây, vẫn có kẻ thần không biết kẻ không hay mò vào.
Lúc ấy Thẩm Mặc đang chăm mấy thứ rau củ bảo bối của y trong vườn, liền thấy người đó xuất hiện trước mắt, tức thì miệng há hốc ra tưởng chừng nhét nắm đấm vào được.
Thị vệ lúc này cũng phát hiện ra, vội xông tới bao vây, Thẩm Mặc phất tay:
- Lui đi, Lâm trung thừa sao làm tổn hại tới ta chứ?
Thì ra là quan văn, đám vệ sĩ thẹn đỏ mặt lui xuống, đợi bọn họ là huấn luyện đặc biệt như địa ngục của Hồ thống lĩnh.
Thẩm Mặc rửa tay nói:
- Nhược Vũ, muốn làm ta mất mặt hả?
Đó là tả thiên đô ngự sử đại danh đỉnh đỉnh, Lâm Nhuận.
Lâm Nhuận cười nói:
- Né tránh thì dễ, nhưng hình tượng huynh lập nên mười năm qua đang tổn hại từng ngày.
- Ít nhất ta còn ở đây là còn hi vọng.
Thẩm Mặc bình thản nói:
- Hình tượng có tệ đến đâu, sau này có thể bù lại, đừng khuyên ta nữa.
- Ta hiểu huynh, một khi đã quyết là không sửa.
Lâm Nhuận gật đầu:
- Nhưng chuyện của Trần Toản và Tôn Phi Dương huynh không thể bỏ mặc chứ?
Đó là hai người mang tội danh " chê bai quân thượng", bị đình trượng, đang giam trong chiếu ngục.
- Ta đã thông qua quan hệ đã bọn họ được trị liệu tốt nhất, chỗ ở cũng được chuyển sang phòng thông gió rồi.
- Thế sao?
Lâm Nhuận bất ngờ, dù sao với quan viên binh thường, chiếu nhục là sự tồn tại thần bí không thể tiếp cận, thêm vào Thẩm Mặc lệnh Cẩm Y vệ phong tỏa tin tức, cho nên không ai biết y làm cái gì.
- Bên phía hình bộ, Hoàng bộ đường là người nhân hậu.
Thẩm Mặc trút oan khuất trong lòng ra:
- Người ta nói không cần nói cũng sẽ cố gắng giảm hình phạt cho họ, điều có thể ta đã làm hết, ngoài ra thì ta không có năng lực.
Lâm Nhuận thực ra có việc khác, nhưng bị lời như giận dỗi của Thẩm Mặc làm không nói ra nổi:
- Xin lỗi, ta quá đường đột rồi.
Thẩm Mặc phát tiết xong, lại khôi phục lại con người hiểu lý lẽ:
- Không trách huynh, thời cuộc như thế khiến bằng hữu xa rời, huynh đệ chia rẽ.
Mấy ngày qua, y không ngờ ngày càng hiểu Từ Giai.
Giống như Từ Giai năm xưa phải đối diện với Nghiêm Tung không thể đánh bại, chỉ hi vọng cường địch bị thời gian đào thải. Dựa vào dự đoán năm xưa của Lý Thời Trân, Gia Tĩnh đế đã tới ngày cuối cùng của sinh mạng, thêm vào đám yêu đạo kia dày vò, chắc thời gian chẳng còn lâu.
Nhưng chuyện con người bí ảo không ai phá giải hoàn toàn được, cho dù Lý Thời Trân cũng chỉ đưa ra được lý luận. Thời gian đã tới, nhưng Gia Tĩnh ngày càng thêm có tinh thần, làm Thẩm Mặc bất an.
Năm xưa Từ Giai muốn đợi Nghiêm Tung già yếu vậy, ai ngờ Nghiêm Tung 84 tuổi còn ở lỳ không đi, thiếu chút nữa làm Từ Giai sụp đổ.
Chỉ có người đặt mình trong cảnh đó mới hiểu được thống khổ của quá trình đó.
Lâm Nhuận thấy thế đành thở dài:
- Đành vậy, sau này đám đồng niên có chuyện gì, nhờ hết vảo Chuyết Ngôn huynh chiếu cố.
- Huynh bảo trọng đấy.
- Đừng nên như thế.
Nụ cười của Lâm Nhuận như gió xuân làm ấm lòng người:
- Ta hiểu huynh có đại kế, phải nhịn việc người thường không nhịn được, sớm muộn cũng có ngày thiên hạ hiểu Thẩm Chuyết Ngôn là anh hùng hảo hán thực sự.
Thẩm Mặc quay đầu đi che vành mắt đỏ hoe:
- Muốn đi thì đi nhanh lên, đừng ở đây lải nhải làm người khác khó chịu.
Thời gian từng ngày qua đi, chớp mắt một cái đã vào tháng chạp, Bắc Kinh lạnh giá khác thường, nhưng chuyện xảy ra trong kinh thành càng làm lòng người nguội lạnh hơn.
Ngọc Đàn không vì Thẩm Mặc ngăn cản mà dừng khởi công, đám Vương Kim ra ngoại thành chọn chỗ, nơi đó được xây dựng khi Nghiêm Tung chấp chính, thế nào cũng không tổn hại long mạch đúng không?
Thế là nỗ lực của Thẩm Mặc uổng phí, y giữ được nhà cho người dân trong thành, nhưng khiến người khác gặp họa.
Điều đáng an ủi duy nhất là nghe nói bồi thường đủ 100 lạng. Nhưng tiền từ hộ bộ phát ra, vòng vèo qua mấy nơi, tới được chỗ người dân, còn một nửa phải tạ ơn trời đất rồi.
Có điều Trung Quốc xưa nay là thế, có gì lạ đâu, người dân nên may mắn vì mình sống dưới chân thiên tử mới có được một nửa ấy.
Vì hoàng đế thúc ép khẩn cấp, Từ Giai đích thân ra trận, công bộ tưng ca làm việc, vận dụng tất cả lực lượng có thể hi vọng có thể hoàn thành đúng hạn.
Nhưng Đại Minh người không thiếu, song tiền cực thiếu, may là cuối năm, thuế của thị bạc ti Giang Nam tới nơi, các bộ đường vì dự toán năm sau nhìn chằm chằm vào nó.
Lúc này ai lớn gan thì sống, nhát gan thì chết cho nên suốt ngày ngồi ở hộ bộ, yêu cầu phần thuộc về mình.