- Đa tạ chư vị thông cảm cho khổ tâm của Từ mỗ.. Vậy dự toán năm sau phân phối ra sao?
- Xin nghe thủ phụ.
Dù không muốn, thế thời thời thế đành phải phải thế.
- Vậy lương bổng phát một nửa, ta giao ông 100 vạn lượng để ông phân phối.
Từ Giai nhìn Quách Phác nói:
- Giải thích với bọn họ, đừng đề bọn họ gây chuyện, càng đừng để bọn họ dâng tấu.
Quách Phác khó khăn gật đầu:
- Hạ quan sẽ tận lực.
Từ Giai chuyển hướng Cao Diệu:
- Đại Minh ta lãnh thổ vạn dặm, không phải ở đâu cũng chết đói, gửi công văn cho các tình giàu có như Chiết Giang, Hồ Quảng, bảo bọn họ mở khó chỉnh chẩn tai. Nói với bọn họ, triều đình sẽ không bạc đãi bọn họ, có yêu cầu gì cứ dâng lên, nếu có thể nhất định sẽ thỏa mãn.
Cao Diệu nghĩ rồi nói:
- Đành vậy.
Từ Giai nhìn sang Giang Đông:
- Phía binh bộ, ta sẽ cho Quảng Đông, Từ Xuyên tăng thuế đề biên.
Chính là cách khiến người người phẫn nộ mà Hồ Tôn Hiến nghĩ ra, giờ Từ Giai Bất chấp hết, học theo hắn ta.
- 120 vạn lượng, giảm hơn nữa Trường Thành không sửa được, năm sau Thát Đát lại tới, chúng ta vui to đấy.
Giang Đông nói.
- Không giảm nữa.
Từ Giai xua tay:
- Lôi bộ đường.
Lôi Lễ cuống lên:
- Sửa Hoàng Hà không thể giảm một xu nào nữa, nếu không hạ quan không biết ăn nói thể nào với Phan Kế Quý.
- Không bắt ông giảm.
Từ Giai cười xấu hổ:
- Ý ta là số tiền thiếu dùng danh nghĩa ta và ông đi vay tiền trang.
"Ài.." Lôi Lễ buổn nản gật đầu, triều đình phải đi vay tiền, đúng là rất mất mặt.
Cuối cùng cũng nặn được ra tiền cho hoàng thượng, Từ Giai thở phào:
- Ta sẽ trình bày với hoàng thượng, nói rõ lòng trung hiếu của các vị, hoàng thượng nhất định sẽ rất vui mừng.
Mọi người lòng bấn loạn:" Nhưng trừ hoàng thượng ra thì chẳng ai vui cả."
Mặc dù rú rú trong nhà nhưng tin tức của Thẩm Mặc linh thông hơn quan viên bình thường nhiều, nội các họp xong không lâu y đã biết rồi.
Khi hay tin này y đang nằm trên giường để Dư Dần châm cứu thư giãn cho mình, thủ pháp của Dư Dần không hề kém đại phu chân chính, nhắm chuẩn xác huyệt trên lưng Thẩm Mặc, động tác bình tĩnh, lực đảo vừa chuẩn.
Thẩm Mặc toàn thân thư thái, mắt kim dim nói:
- Thủ pháp này của tiên sinh không tốn tám mười năm khó luyện ra được nhỉ.
Dư Dần cười:
- Tại hạ trước kia nghèo khổ, chỗ ở ẩm thấp vô cùng, phu thê tuổi con trẻ đã bị phong thấp, lại chẳng có tiền đi khám đại phu, đành tự giúp nhau, thế là bao năm thành quen.
Nghe ông ta kể chuyện cũ, Thẩm Mặc đột nhiên nhớ tới một người:
- Tiên sinh quá thành thực, phải học Từ Vị nhiều vào, năm xưa huynh ấy là chúa chổm, nhưng không có chủ nợ nào dám tới nhà đòi tiền.
- Ồ, Văn Trường tiên sinh có cách gì hay?
Dư Dần hứng thú hỏi.
- Kỳ thực ban đầu huynh ấy cũng phải trốn chui trốn nhủi, năm mới không yên thân, về sau điên lên viết câu đối treo trước cửa, về trên là " Hoãn qua năm mới là quân tử", về dưới là " tới nơi ép nợ là tiểu nhân". Còn đề thêm ở dưới là "cứ tới đi, có dao phay tiếp chuyện."
- Tiên sinh nói xem, cách này có thể khiến quan viên thanh lưu kinh thành yên ổn qua năm mới không?
Dù Thẩm Mặc nói với vẻ đùa cợt, nhưng Dư Dần không cười nổi nữa:
- Bọn họ đúng là rất khó khăn, để xem hộ bộ ăn nói ra sao?
- Đã làm rồi tức là căn bản chẳng cần giải thích với họ, có điều việc này khác gì đổ dầu vào lửa, chỉ e xảy ra loạn.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Mười mấy vạn trú quân được phát đủ lương, hiển nhiên là không muốn làm quân đội loạn, còn về đám Thanh Lưu, cứ loạn đi, xem ra các đại nhân cho rằng chống chịu được.
- Tại hạ cho rằng ý kiến của Thập Nhạc công là đúng.
Dư Dần cẩn thận nói:
- Nhưng hiện giờ bách quan kích động là điều bọn họ không dự đoán được, đại nhân nên tỏ thái độ, đi theo dòng chảy lớn sẽ có lợi.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Ta biết.
Nhưng thực ra trong lòng y có tính toán khác, nguyên nhân không thể nói với người ngoài.
Thẩm Mặc đoán không sai, hai hôm sau hộ bộ phát lương liền xảy ra loạn lớn.
Có điều cũng thường thôi, con giun xéo lắm cũng quằn cơ mà. Tiền lương bị nợ từ đầu năm tới cuối năm, quan viên ai cũng nợ ngập đầu, có sống qua được năm mới hay không đều dựa vào chuyến này.
Cho nên các vị đại nhân sáng sớm tinh mơ đã bị vợ đuổi ra khỏi nhà, xếp hàng đi lĩnh lương. Kế quả bọn họ thất vọng, quan viên hộ bộ nói, tất cả mọi người bất kể quan chức lơn bé mỗi người được ba đấu gạo, hai thăng hạt tiêu, 500 bảo sao.
Quan viên đợi lương liền nổ tung, đây là bó thì ăn mày à? Nợ cũng chẳng đi trả, còn về nhà sao nổi? Treo cổ tập thể ở đây luôn cho xong.
Kết quả mọi người không nhận, làm ầm ĩ lên muốn hộ bộ phải có câu trả lời.
Lôi Lễ sớm lường được việc này, nên xuất động hết 25 vị lang trung, nhiệm vụ là khuyên nhủ mọi người thông cảm khó khăn của triều đình.
Nhưng miệng của bọn họ có dẹo như kẹo cũng chẳng so được với gạo, đám quan viên chất vấn, bọn họ mang tiền của Đại Minh đi đâu rồi.
Người hộ bộ ức lắm, bọn họ cũng muốn biết điều này, lúc này dự toán năm sau còn chưa công khai, quan viên nhỏ như bọn họ làm sao biết được.
Quan viên hay tin kéo đến ngày một đông, mấy trăm người chen lấn với nhau kích động quát tháo, chẳng còn ai nghe ra ai nói gì, rồi chẳng biết ai ra tay trước đánh quan viên hộ bộ. May Hải Thụy đứng ra ngăn, đồng liêu mới có cơ hội rút lui, kết quả hắn bị thương phải khiêng về nhà.
Hay tin Thẩm Mặc sai người chuẩn bị hàng năm mới, muốn tới thăm nhà Hải Thụy.
Nhược Hạm không hiểu:
- Tới kinh bao lâu như thế người ta đâu có đến thăm, mấy ngày trước tặng quà năm mới còn bị trả về. Hiển nhiên người ta không muốn qua lại với chúng ta, cần gì...
- Cần gì lấy cái mặt nóng đi dán vào đít lạnh của người ta chứ gì?
Thẩm Mặc cười:
*
ý nói nhiệt tình lấy lòng lại bị người ta ghét bỏ.
Nhược Hạm lườm y:
- Thiếp không thô tục như thế, nhưng ý tức đúng vậy.
- Chuyện này nàng không hiểu đâu, nhưng là bằng hữu, ta nên trước sau như một, coi như làm tấm gương cho bọn nhỏ.
- Chàng nói thế thiếp không ngăn nữa.
Nhược Hạm lấy áo choàng cho y:
- Nhưng về sớm nhé.
- Thật hiểu chuyện, không hổ là vợ ta.
Thẩm Mặc chu môi ra muốn hôn nàng.
Nhược Hạm tránh đi, thẹn đỏ cả mặt:
- Bọn chúng nhìn thấy đấy.
~~~~~~~~~~~~~
Trong hỗn loạn Hải Thụy bị đánh bất tỉnh, đồng liêu vội đưa hắn về nhà, mới phát hiện ra hắn chỉ có mẹ già và vợ bụng mang dạ chửa, không người chủ trì, vội mời đại phu xem bệnh cho hắn.
Đại phu chưa tới Thẩm Mặc đã tới, người nhân ra y vội hành lễ, ánh mắt kinh ngạc, không ngờ nhân vật lớn như y tới nhà một lang trung nho nhỏ.
Thẩm Mặc chẳng để ý, mỉm cười nói:
- Chư vị nếu bận thì đi làm đi, để chỗ này cho ta.
Người người đều lo cho bên hộ bộ, liền cáo từ.
Mọi người đi hết rồi, Hải lão phu nhân không giữ được trấn tĩnh nữa, nước mắt rơi xuống:
- Thẩm đại nhân ngài nói xem, quan viên Đại Minh ăn không no, mặc không ấm đã đành, sao đến mạng cũng khó giữ?
Mặt Thẩm Mặc nóng rần:
- Những người kia không cố ý, toàn do tiền bức ép nên mới thế. Để cháu vào thăm Phong Cương huynh đã.
Hải lão phu nhân chỉ phát tiết thế thôi, liền dẫn y vào trong nhà. Thấy Hải Thụy đắp chăn nằm trên giường, vẫn hôn mê chưa tỉnh, trán sưng tím, mặt vàng nhợt, trông rất đáng sợ.
Thẩm Mặc thở dài, bảo Hồ Dũng:
- Mời thái y tới xem xem.
Hồ Dũng gật đầu bước nhanh đi.
Lúc này đại phu tới, vị đại phu cao tuổi sau khi chẩn mạch xong thở phào:
- Không sao cả.
Lão phu nhân không tin, chỉ trán con trai:
- Như thế mà không sao à?
- Khà khà, tẩu tử chưa biết rồi, trán người là chỗ cứng nhất, đánh mặt hơn cũng không tổn thương tới não, chỉ là thương tích ngoài da thôi, không sao.