Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1157: Cuối Năm Rối Ren (3)

Chương 1157: Cuối Năm Rối Ren (3)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Đói nên ngất?

Thẩm Mặc há hốc mồm.

Đại phu ừm một tiếng, bấm lên mấy đại huyệt trên người Hải Thụy, liền thấy miệng hắn mấp máy, mồ hôi toát ra, nhưng vẻ mặt thoải mái hơn rất nhiều.

- Nấu một nồi cháo, lão phu thêm vài vị thuốc bổ, ăn mấy ngày là khỏe.

Đại phu sai bảo:

- Thêm chăn vào, đốt lò to lên một chút, cơ thể người bệnh đang hư nhược, cần thận nhiễm phong hàn thành bệnh lớn.

Ông ta kê đơn xong, Thẩm Mặc liền sai người tiễn đi, còn bốc thuốc, đợi đại phu tới hẵng tính.

Hải lão phu nhân định xuống bếp nấu cháo, Thẩm Mặc ngăn lại:

- Lão phu nhân cứ ngồi đi, mọi việc đã có cháu.

Hải lão phu nhân lúng túng nói:

- Chum hết gạo rồi, lão thân phải đi mua.

- Không sao.

Thẩm Mặc nói với vệ sĩ:

- Rỡ đồ trên xe xuống, rồi nấu nồi cháo đưa lên đây.

Lúc này Lý thị mang chăn tới, Thẩm Mặc nói:

- Không đủ đâu tẩu tử, lấy thêm vài cái nữa.

- Hết mất rồi.

Lý thị vừa đắp chăn cho chồng vừa khóc.

Thẩm Mặc nghe mà lòng chua xót, cởi áo choàng đắp cho Hải Thụy, thị vệ thấy vậy cũng cởi áo choàng ra đắt cho hắn.

- Đốt lò to lên.

Thẩm Mặc ngồi bên giường cau mày nói.

Thị vệ ghé vào tai y nói nhỏ:

- Chỗ than cuối cùng đem náu cháo rồi, Tần Lục đã đi mua, phải đợi lát nữa.

- Tháo xe ra làm củi.

Thẩm Mặc bực mình phất tay:

- Nếu thiếu thì ném áo bông các ngươi vào đốt.

Lão phu nhân vội can:

- Đại nhân đừng giận lây họ, tại nhà lão thân hết củi.

Thẩm Mặc thở dài:

- Đã thế này sao đông chí đưa gạo củi tới còn trả lại.

Lão phu nhân xin lỗi:

- Thịnh tình của đại nhân cả nhà lão thân đều cảm tạ, nhưng đứa bé này ương lắm, không cho nhận, hai chúng tôi chẳng còn cách nào.

- Là cháu chưa tận tâm với bằng hữu.

Lúc này vệ sĩ mang cháo nóng hôi hôi vào, Thẩm Mặc lên đầu giường đỡ Hải Thụy dậy.

Lão phu nhân nhìn y cảm kích, rồi ngồi xuống múc từng thìa cháo đút cho con. Dù hôn mê, nhưng Hải Thụy quá đói, theo bản năng há miệng ra ăn.

Bát cháo thấy đáy, Hải Thụy mở mắt ra, yếu ớt gọi:

- Mẹ...

Lão phu nhân nước mắt lã chả, Hải Thụy muốn ngồi dậy nhưng Thẩm Mặc giữ lại:

- Huynh ngoan ngoãn chút đi.

Hải Thụy lúc này mới phát hiện ra mình đang dựa vào người Thẩm Mặc, thấy trên người còn khoác áo của y, cảm động không nói lên lời.

Thị vệ lại mang lên bán cháo nữa, lão phu nhân muốn đút cho con, Hải Thụy sao xấu hổ thế được, nhất định muốn tự ăn, lão phu nhân đành chiều hắn.

Ăn sạch hai bát cháo, Hải Thụy cảm thấy người có sức rồi, vén chăn định dậy lại bị Thẩm Mặc ấn xuống:

- Đại phu bảo huynh phải nghỉ ngơi, hôm nay ngoan ngoãn nằm xuống giường đi.

Lão phu nhân cũng khuyên:

- Nghe lời đại nhân đi.

Hải Thụy nằm xuống nhưng miệng không chịu nhàn rỗi:

- Ai đưa con về thế? Bên hộ bộ sao rồi.

- Đúng là cái số vất vả.

Lão phu nhân thở dài:

- Hai đứa nói chuyện đi, lão thân pha trà.

Thẩm Mặc bảo:

- Pha trà không vội, lão phu nhân xuống bếp xem hàng hóa năm mới đã đủ chưa, lát nữa còn có xem củi dầu nữa, phải có chỗ chứa mời được.

Lão phu nhân bình thường không dễ nhận ân huệ của người khác, nhưng lúc này đành nghe y an bài.

Bà đi rồi, Thẩm Mặc nói:

- Bên kia xông sao, quan viên nhất thời tức giận làm việc thiếu lý trí thôi, thấy huynh bị ngất liền dừng tay, hung thủ còn chủ động đi đầu thú, số còn lại cũng tản hết.

- Chẳng thể trách bọn họ được, khi đó quá loạn.. Hơn nữa quan viên giận là bình thường, không trút lên người hộ bộ thì trút lên đâu?

- Chuyện này chưa xong đâu, ta nghe nói bọn họ muốn dâng sớ đàn hặc hộ bộ và nội các.

Hải Thụy lắc đầu:

- Vô ích thôi.

Thẩm Mặc không tin vào tai mình:

- Đây có vẻ không giống lời Hải Cương Phong.

Hải Thụy mỏi mệt nói:

- Đây là lời trong lòng hạ quan, bệnh Đại Minh đã vào xương tủy, phải trị tận gốc.

Gốc ở đâu ai cũng biết.

- Huynh vẫn còn ý dâng tấu sao?

Hải Thụy đáp không rõ ý:

- Một lang trung nho nhỏ dâng tấu lên, hoàng thượng có thấy không? Không thấy...

Thẩm Mặc thừa cơ khuyên:

- Cương Phong huynh, thái phu nhân tuổi đã cao, tẩu phu nhân có mang, chuyện lột vảy rồng này nghĩ cũng không được.

- Điều đại nhân nói là điều hạ quan không thể dứt bỏ, thôi vậy đừng nhắc tới nữa, an tâm ăn tết đã.

- Đúng thế đấy, ta mang ít hàng năm mới tới, tốt xấu gì cũng phải để lão phu nhân, tẩu phu nhân tẩm bộ.

Hải Thụy nhìn y hồi lâu, nói:

- Đại ân không thể cảm tạ bằng lời.

- Bằng hữu mà, huynh không cần nói nhiều.

Ai ngờ Hải Thụy nói:

- Mời đại nhân mang về đi.

- Huynh sốt đấy à?

- Hạ quan rất tỉnh táo.

Hải Thụy nghiêm mặt nói:

- Ân huệ của đại nhân Hải gia không nhận được, đại nhân mang về đi.

- Vì sao?

Hải Thụy lãnh đạm nói:

- Hạ quan vốn tưởng ngài khác bọn họ, ai ngờ chẳng khác gì, Hải Thụy này không có hạng bằng hữu như vậy.

Nói rồi lấy ra một phong thư dưới gối:

- Định viết cho đại nhân, lần này thì đỡ mất công chuyển.

Thẩm Mặc mặt tối xầm, nhìn chữ sắt đá trên phong bì " thư tuyệt giao với Thẩm Chuyết Ngôn", y chỉ mặt Hải Thụy nói:

- Huynh đói ngất xỉu còn nhẫn tâm để mẹ già chịu đói? Còn đứa con chưa ra đời... Huynh, huynh...

Y tức không nói ra lời nữa.

Hãi lão phu nhân nghe thấy tranh cãi, chạy vào vung tay đánh con:

- Nghiệt súc, sao mày dám đối đãi với Thẩm đại nhân như thế.

Thẩm Mặc giữ tay bà lại:

- Cương Phong huynh chắc là nói mớ rồi, lát nữa thái y tới châm cứu là ổn.

- Đúng, phải châm, châm thật mạnh.

Hải lão phu nhân tán đồng.

Sợ mẹ giận, Hải Thụy không dám nói nữa, nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Mặc lạnh như băng, y liền cáo từ.

- Mày điên rồi hả?

Tiễn Thẩm Mặc đi, lão phu nhân quay lại định cầm gậy chống đánh con, nhưng thấy hắn bệnh tật, không đánh nổi, chỉ biết rơi nước mắt.

- Mẹ, con sắp 50 rồi, tự biết mình làm gì, mẹ không cần lo.

- Mày có 80 cũng không được quên lời mẹ dạy.

Lão phu nhân nước mắt ướt má:

- Làm người phải biết báo ân.

- Mẹ, con chưa bao giờ quên.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thẩm Mặc hậm hực ngồi lên kiệu, thị vệ bên ngoài càng phẫn nộ, chửi bới Hải Thụy không bằng hạng chó lợn.

Nghe thấy bọn họ càng chửi càng thái quá, Thẩm Mặc tức giận quát:

- Im hết đi.

Đám thị vệ nghĩ:" Đại nhân lấy bọn ta ra trút giận đây mà" liền ngậm miệng hết.

Mấy ngày sau, chẳng biết ai thần thông quảng đại đem chuyện "thư tuyệt giao" truyền khắp đầu đường xó chợ, làm Thẩm Mặc mất hết thể diện, đóng cửa từ khách, xem tình thế này, năm mới không được vui vẻ gì rồi.

Ngay cả Gia Tĩnh đế trong cung cấm cũng biết chuyện, nở nụ cười vui vẻ hiếm hoi:

- Đúng là trời sinh một vật khắc một vật, ta nhớ y chưa bao giờ chịu thua kém ai, không ngờ lần này bị tát cho một cái rõ đau, thật muốn xem cái mặt y lúc này thế nào!

Hoàng Cẩm chẳng có tâm tình đó, ngược lại thương hại cho Thẩm Mặc:

- Cái tên Hải Thụy kia thật chẳng ra gì, Thẩm đại nhân không chê hắn nghèo khổ, hạ mình kết giao, hắn lại không biết quý trọng, đúng là nghèo là đáng đời.

- Đúng thế.

Gia Tĩnh đế trầm ngâm nói:

- Trên đời này những kẻ không biết tốt xấu gì quá nhiều.

Nói tới đây ông ta nghĩ tới những tấu chương bực mình kia, mười mấy ngày qua thông chính ti bị tấu sớ đàn hặc nội các và hộ bộ nhấn chìm, nhất cà Từ Giai gần như bị chết ngộp trong nước bọt.

Từ Giai mà mấy vị thượng thư không dâng tấu biện họ, không ở nhà đợi xử phạt, vẫn cứ làm việc như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, làm Gia Tĩnh đế rất vui mừng "mình đúng là không chọn nhầm người."

Nhưng lòng ông ta khó bình tĩnh nổi, vì ông ta biết đám người kia thực chất là vả mặt mình.

Thấy sắc mặt hoàng thượng khó coi, Hoàng Cẩm quan tâm hỏi:

- Chủ nhân có chỗ nào khó chịu sao?

- Người trẫm thoải mái lắm.

Gia Tĩnh đế hung dữ nói:

- Nhưng trong lòng rất khó chịu. Chẳng phải chỉ vì thiếu vài tháng lương sao? Ngươi nói đám súc sinh kia đáng chết không?

Hoàng Cẩm gật không phải, lắc cũng không phải, đành im lặng.

May là Gia Tĩnh đế chẳng đợi hắn trả lời, hỏi:

- Hôm nay là hai mấy.

- 29 ạ, mai là giao thừa rồi.

Gia Tĩnh đế cười như phát bệnh thần kinh:

- Tốt, đêm giao thừa rất náo nhiệt, ha ha ha...

Mặc dù hầu hạ Gia Tĩnh đế bao năm, Hoàng Cẩm vẫn không hiểu ông ta đang nói gì.

Cùng lúc đó rất nhiều khoa đạo ngôn quan trong kinh đều cùng làm một việc, tắm rửa xông hương, ngồi một mình trong phòng kín, dường như sắp làm việc lớn gì đó.

Thẩm Mặc cả đêm không ngủ, y khoáng áo đi ra sân, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy màn sương đỏ bao phủ khắp thành Bắc Kinh, căn bản không hề thấy ánh trăng sao, dự đoán đêm giao thừa năm Gia Tĩnh thứ 44 sẽ rất khác biệt.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch