Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1166: Tránh Không Thoát (1)

Chương 1166: Tránh Không Thoát (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Vi thần không dám.

Thẩm Mặc cúi gằm mặt xuống, nhưng lòng nhẹ nhõm, y mò được tâm tư của hoàng đế rồi, ông ta bị Hải Thụy chửi mắng cho mất hết thể diện, nếu không vãn hồi lại được, không thể xuống nước.

Y sợ nhất là Gia Tĩnh tức giận mất lý trí giết mất Hải Thụy, nhưng giờ hoàng đế có suy nghĩ này, Hải Thụy chưa chết được.

Thẩm Mặc chống tay xuống đất, trầm giọng nói:

- Ý thần là, hắn đọc sách quá cứng nhắc, lòng quá hẹp hòi, không hiểu được đại nghĩa của thánh nhân. Hắn nghe thánh nhân nói "Sự quân dĩ trung . sự thân dĩ hiếu" liền cho rằng, đối với cha mẹ phải kính trọng, bảo sao nghe vậy; nhưng với hoàng đế chỉ có trung thành, cho nên có thể nói thằng thắn không cố kỵ gì. Kỳ thực hắn chỉ là một lang trung nho nhỏ, hiểu gia về quốc gia đại sự? Có tư cách gì bình luận quân phụ? Chỉ toàn dựa vào nghe đồn nói nhảm, tự cho là mình đúng, kỳ thực ngu xuẩn mà không biết.

Nếu như đám Từ Giai ở bên cạnh thế nào cũng thầm vỗ tay khen ngợi y. Lời này có ba tầng tác dụng, trước tiên là làm hoàng đế nguôi giận, cho rằng là con mọt sách nghe tin đồn nhảm, nên mới sinh hiểu lầm với hoàng thượng, nói thẳng can gian là đức tính tốt. Còn khéo léo chỉ ra Hải Thụy là hiếu tử, trước đó lại nói là thanh quan, với kẻ như thế xử lý phải cân nhắc, nếu để Hải Thụy toại nguyện thì ông ta sẽ thành cái gì?

Gia Tĩnh đế im lặng hồi lâu mới nói:

- Hắn muốn làm nghĩa sĩ, đẩy trẫm vào chỗ bất nghĩa. Đó là chỗ đáng hận của hắn. Phiến diện lý giải thánh huấn, làm việc ất chấp hậu quả, càng đáng chết...

Tiếp đó Gia Tĩnh đế không nói nữa, hình như có kẻ nào đó thì thầm điều gì, Gia Tĩnh đế đùng đùng nổi giận:

- Thẩm Mặc, ngươi lời nào cũng không rời thánh nhân giáo huấn, là muốn giải nạn cho tên Hải súc sinh kia, muốn trẫm không giết được hắn chứ gì? Các ngươi thông đồng với nhau! Trẫm không chỉ giết hắn, mà còn giết cả ngươi, giết đồng đàng sau lưng ngươi, giết ân sư ngươi, giết hết.

Thẩm Mặc không biết kẻ nào đừng phía sau phá hỏng chuyện của mình, nhưng lúc này không chỉ an nguy bản thân còn tính mạng thân nhân phụ thuộc vào câu trả lời của y. Càng những lúc như thế đấu chỉ của y càng bốc cao, hít sâu một hơi nói:

- Lời này của bệ hạ làm vi thần như bị vạn tiễn xuyên tâm, đâu đớn vô hạn. Thần là là Trạng Nguyên do chính người điểm bút, bia lục thủ trong Quốc Từ giám là do người ban cho. Nói tới ân sư, người mới là ân sư của vi thần...

Y biết cái rèm kia làm cực khéo, bên ngoài nhìn vào chẳng thấy gì, nhưng bên trong nhìn ra thì thấy rõ, nên khóc lóc rất mùi mẫn.

- Thần mười năm trước làm tu soạn hàn lâm, vào nội các học tập, tới Tô Châu mở thị bạc ti, thăng làm lễ bộ thị lang, đông nam kinh lược, chưa tới 30 tuổi đã là quan tòng nhị phẩm, đó toàn là do bệ hạ đề bạt vượt cấp, nói tới chố dựa, bệ hạ mới là chỗ dựa của thần.

Thẩm Mặc dùng ống tay áo lau nước mắt:

- Vi thần sớm lập lời thề, bất kể sinh tử vinh nhục, chỉ tận trung phải quân phụ, nói tới đồng đảng, bệ hạ mới là đồng đảng của thần.

Tấm rèm vén lên, Gia Tĩnh đế ở đằng sau không ngờ cũng nước mắt giàn dụa. Tuổi ông ta đã cao, nghe lời "gan ruột" của Thẩm Mặc, lòng mềm xuống, Gia Tĩnh đế nghĩ:" Đúng thế, mười năm qua trẫm chưa tốt với ai như y, nếu y cũng hai lòng thì đôi mắt này của trẫm móc đi cho xong."

Thấy hoàng đế khóc, Thẩm Mặc vội cúi đầu xuống, đây là điều không thể tùy tiện nhìn được, nhưng Gia Tĩnh đế nói:

- Ngẩng đầu lên.

Thẩm Mặc đành ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hoàng đế, thấy ông ta chưa bao giờ hiện lên vẻ mỏi mệt yếu đuối cô đơn và hoang mang như thế.

Gia Tĩnh đế chậm rãi nói:

- Ngươi thực sự là người của trấm.

- Vâng.

Thẩm Mặc chém đinh chặt sắt đáp.

- Xem ra gian thần không phải là y.

Câu này của Gia Tĩnh đế nói với người bên cạnh, kẻ đó cuối cùng cũng lộ diện, là tên yêu đạo Vương Kim.

Vương Kim chắp tay nói:

- Hoàng thượng minh xét, Thẩm đại nhân đạo hạnh rất sâu, bần đạo cũng không nhìn ra y có phải là gian thần hay không. Nhưng hành vi của tên Hải yêu nghiệt kia Đại Minh chưa từng có, các triều đại trước nay chưa từng có. Nếu không tra rõ, thiên uy quân chủ ở đâu? Khẩn cầu hoàng thượng chớ dễ cả tin, càng không nên để kẻ sau lưng lừa gạt. Tên Hải Thụy kia phải lập tức xử tử, kẻ có quan hệ với hắn phải bắt hết, tra tới cùng.

Thẩm Mặc ngạc nhiên:" Tên đạo sĩ này uống lộn thuốc à? Sao còn giận hơn cả hoàng đế?"

Nghe lời Vương Kim nói, Gia Tĩnh đế chuyển sang Thẩm Mặc:

- Trẫm hiện giờ chẳng tin ai, người bên cạnh kẻ nào cũng thành tinh rồi, không móc tim ra, không biết tim ai đỏ ai đen.

Vương Kim muốn xen lời nhưng Gia Tĩnh đế ngăn lại:

- Ai trung ai gian, nói miệng và vô ích, Thẩm Mặc ngươi nói người là học sinh, là bè đảng của trẫm, ngươi hãy chứng minh cho trẫm xem.

- Xin thánh thượng chỉ thị.

Gia Tĩnh đế cười lạnh:

- Không phải ngươi cùng một lòng với trẫm sao? Phải tra ai, bắt ai, ngươi phải hiểu chứ.

- Vâng.

Thẩm Mặc khấu đầu, nhưng không đứng dậy.

Thấy thế Gia Tĩnh đế cau mày:

- Sao rồi, không khó xử à?

- Hoàng thượng hiểu lầm rồi, thần có một thỉnh cầu.

- Nói.

- Thần cả gan xin hoàng thượng cho thần xem thứ Hải Thụy viết.

Thẩm Mặc cung kính nói:

- Không biết hắn viết cái gì, thần không thể thẩm vấn.

-...

Gia Tĩnh đế miệng co giật rất lâu mới rít lên:

- Cho ngươi.

Vung tay lên ném tấu sớ kia tới trước mặt Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc cung kính nhặt lên, khấu đầu cáo lui.

Vừa ra ngoài, y nói với thái giám bên cạnh:

- Tìm cho ta gian phòng trống, ta muốn yên tĩnh.

Hiện giờ y là khâm sai, còn phá vụ án kinh thiên động địa, thái giám tất nhiên tuân lời, kiếm cho y gian phòng trong Vô Dật điện, dâng trà, đốt lò rồi lui ra.

Trong phòng yên tĩnh lại, Thẩm Mặc mở tấu sớ của Hải Thụy ra, từng hàng chữ quật cường rắn rỏi đập vào mắt.. Dù chuẩn bị tâm lý trước nhưng y vẫn toát hết mồ hôi lạnh.

~~~~~~~~~~~~~~

Cùng toát mồ hôi lạnh giống y còn có Trương Cư Chính.

Trong phủ Dụ Vương, bản sao tấu chương của Hải Thụy lúc này đặt trên bàn.

Trương Cư Chính tuy mặt bình thản nhưng tim đập thình thịch, lưng ướt đẫm.

Bên cạnh hắn là Mã Toàn, tên thái giám này nhìn hắn chằm chằm ngạc nhiên vô cùng.

Dụ vương sợ tới không đứng vững nổi sớm bị đưa đi nghỉ, vậy mà kẻ thường ngay chẳng có gì nổi bật này lại trầm ổn đứng đó, ánh mắt thâm thúy.

Kỳ thực Trương Cư Chính sao chẳng chấn kinh? Bản tấu này liên quan tới Dụ vương, Từ Giai, bách quan, nếu xử lý không ổn, Đại Minh gặp phải tai kiếp không trở mình được. Nhưng hắn tuy luyện đại thành, người ngoài không nhìn thấu mà thôi.

Trong thời gian đọc tấu sớ, hắn đã nghĩ ra đối sách.

Mã Toàn hỏi:

- Trương đại nhân ngài xem xong rồi, nên chăng mời vương gia ra trả lời hoàng thượng?

Trương Cư Chính hỏi ngược lại:

- Mã công công, hạ quan có vấn đề muốn thỉnh giáo.

- Xin mời.

Trương Cư Chính xưa nay luôn khách khí với thái giám, cho nên Mã Toàn cũng khách khí với hắn.

- Dụ vương và hoàng thượng có quan hệ gì?

Trương Cư Chính bình tĩnh hỏi.

- Là nhi tử, hơn nữa là nhi tử duy nhất.

- Công công quả nhiên hiểu rõ.

Trương Cư Chính nói đầy thâm ý:

- Hiện giờ phụ thân vì một chuyện nghi ngờ nhi tử, chúng ta nên đổ dầu vào lửa hay là dẹp chuyện cho yên thân?

Chớp mắt Mã Toàn liền hiểu ý hắn, lúc này hoàng đế bảo hắn tới hỏi Dụ vương, đa phần là muốn rửa sạch hiềm nghi cho Dụ vương, nếu làm sự việc càng ngày càng rối thì hoàng đế phải giải quyết thế nào? Phế Dụ vương, truyền vị hoàng tôn? Hiển nhiên là không thể.

Mã Toàn nghĩ tới một chuyện khác, nghe đồn Cảnh Vương cùng Trần Hồng, Nghiêm Thế Phiên hợp mưu hại chết Lục Bỉnh. Nhưng hoàng đế che giấu việc này, tới khi Cảnh vương chết mới nói một câu:” kẻ này hại chết người thân nhất của trẫm." Đối với Cảnh vương như thế, huống chi là với kẻ kế thừa duy nhất sót lại.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch