Đầu óc hắn tỉnh táo trở lại, là người bên cạnh Gia Tĩnh đế, đương nhiên biết ngày tháng của ông ta không còn lâu nữa.
Nếu lúc này giúp Dụ vương, tương lai tổng quản thái giám lại chẳng rơi vào tay hắn?
Nghĩ thế, lòng hắn nóng lên, nói:
- Đương nhiên phải làm cho yên chuyện, nhưng phải làm sao?
Trương Cư Chính có thông minh đến đâu cũng không biết trong chớp mắt hắn nghĩ nhiều như thế, làm những lời chuẩn bị sẵn không dùng được:
- Công công cứ trả lời đúng như thật là được.
- Nhưng vương gia đâu nói gì?
- Đúng vương gia xem xong không nói được gì nữa, sau đó đầu óc quay cuồng, ngã lăn ra đất, hôn mê.
- Hả?
Mã Toàn há hốc mồm:
- Thế cũng là trả lời?
- Hoàng thượng chẳng qua hoài nghi vương gia ở đằng sau sai phái, ép lão nhân gia thoái vị. Nhưng chúng ta đều biết chuyện này là không thể.
Trương Cư Chính tự tin nói:
- Có điều lúc này vương gia có giải thích trăm bề cũng không trừ bỏ được nghi ngờ của hoàng thượng. Nếu dâng tấu thỉnh tội lại dồn quân phụ vào chỗ bất nghĩa, tiến thoái lưỡng nan. Sở dĩ Mã công công trả lời như thế vừa không phải nói dối, vừa giúp được Dụ vương, sao chẳng vui vẻ mà làm?
Mã Toàn nghe vậy cảm tình với hắn tăng vòn vọt, thế nào gọi là quan tâm chu đáo? Thế nào gọi là vô tư? Chính là như Trương đại nhân vậy, liền gật đầu:
- Vậy ta sẽ trả lời như đại nhân bảo, nhưng chỉ có thể trì hoãn nhất thời, chẳng lẽ vương gia cứ giả bệnh mãi được?
- Công công nói phải, có điều hiện giờ phải làm hoàng thượng nguôi giận đã mới tính tiếp được.
Trương Cư Chính hạ giọng xuống:
- Công công, Dụ vương và bách quan sẽ không quên ân tình này.
Mã Toàn đương nhiên hiểu ý hắn, xác định lập trường xong, Mã Toàn bắt đầu nghĩ cho Dụ vương:
- Ta là nô gia của hoàng đế, đương nhiên mong người và vương gia cha con hòa thuận, nhưng có kẻ không muốn thế.
- Kẻ nào lại bội nghịch như vậy.
- Là đám yêu đạo.
Thực ra Mã Toàn thường ngày nịnh bợ đám đạo sĩ, nhưng nghe tấu sớ của Hải Thụy, biết đám này không còn bao lâu nữa vì trong tấu sớ có hỏi:" Xin hỏi đám Đào Trọng Văn, Thiệu Nguyên Tiết mà bệ hạ tín phụng giờ đâu rồi?"
Điều này vạch trần Gia Tĩnh đế tự lừa mình lừa người, không thể bỏ qua được.
Trương Cư Chính vẫn tự tin:
- Không sao, một đám ngu xuẩn mà thôi, thu phục chúng dễ như trở bàn tay, công công đừng lo.
- Ta ra ngoài cũng lâu rồi, phải về thôi, không quấy quả vương gia nữa.
Trương Cư Chính tiễn hắn ra cửa, nhưng có người gọi giật lại:
- Chậm đã.
Hai người quay đầu nhìn, thấy Phùng Bảo chạy tới vái Mã Toàn thật sâu:
- Lão tổ tông vất vả rồi, Lý nương nương có ban thưởng.
Rồi đưa cho hắn một miếng ngọc như ý màu xanh.
Lý thị là mẹ thế tử, Mã Toàn sao dám chậm trễ, vội vàng quỳ xuống tạ ơn.
Đợi hắn đi rồi, Trương Cư Chính nói:
- Như ý, như ý, lễ vật này của nương nương thật tinh diệu.
- Trương tiên sinh mời vào trong, vương gia và nương nương có lời muốn hỏi.
- Phùng công công khách khí quá.
Trương Cư Chính đi theo hắn, trên đường thân thiết nắm tay hỏi:
- Tại hạ mới sửa thư phòng, muốn xin công công một bức tranh, không biết công công có thể ban cho không?
- Công phu mèo ba cẳng chỉ làm trò hề thôi, đại nhân nhầm người rồi.
Phùng Bảo là thái giám rất đặc biệt, rất có tài, nhất là nghệ thuật, nhưng chưa từng nói ra, chẳng hiểu sao Trương Cư Chính biết.
- Công công khiêm tốn quá, tại hạ thích phong vận khác thường của ngài, xin đừng chối từ.
- Vậy cung kính không bằng tuân lệnh.
Phủng Bảo cười hớn hở, cứ như đối phương mới là người tặng tranh hắn vậy.
~~~~~
Nghe thấy bên ngoài có tiếng người, Thẩm Mặc biết đám thái giám sốt ruột muốn thúc giục mình.
Bước qua cánh cửa này, Thẩm Mặc sẽ phải gánh lấy chuyện vất vả mất lòng nhất thiên hạ, lòng than:" Sớm biết thế hôm qua cũng đi dâng tấu, hôm nay khỏi phải khó xử cả hai phía."
Có điều y là người lạc quan, nói với bản thân, nguy cơ càng lớn, cơ hội càng cao, liền mở cửa bước ra.
Đám thái giám chở ở ngoài tới sốt ruột ào cả tới:
- Thẩm đại nhân, không còn sớm nữa, chúng ta phải tới chiếu ngục thôi.
Thẩm Mặc khôi phục lại trấn tĩnh:
- Không tới chiếu ngục.
- Hả, vậy sao thẩm vấn khâm phạm.
Thái giám cầm đầu đề hình ti hỏi.
- Hoàng thượng lệnh tra kẻ đứng đằng sau, nếu hỏi khẩu cung Hải Thụy trước, chẳng may để tiết lộ ra ngoài, bị người ta thông cung thì sau này tra thế nào?
- Sao có người tiết lộ được chứ ạ?
Đám thái giám cười khan:
- Trong chiếu ngục ruồi cũng chẳng thoát được.
- Chẳng lẽ chư vị không có có việc gì đặc biệt sao?
Đám thái giám cười ngượng ngùng, dùng đầu gối nghĩ cũng biết chúng có nhiệm vụ giám thị Thẩm Mặc.
May là Thẩm Mặc chưa bao giờ để người khác khó xử, cười nói:
- Chư vị không cần bận lòng, chúng ta cùng phụng mệnh làm việc cả mà.
- Đa tạ đại nhân thông cảm, chúng tôi chỉ mang mắt mang tai đi, tất cả nghe chủ ý của ngài.
- Cần cùng ra sức nữa.
Thẩm Mặc thở dài:
- Từ cổ chí kim, chưa đế vương nào gặp phải chuyện này, thiên tử nổi giận máu lưu vạn dặm. Chúng ta phải đồng tâm hiệp lực làm tốt việc này, giúp hoàng thượng hả giận.
Mấy tên thái giám vốn mang tâm thái xem kịch hay, nghe y nói có lý, trịnh trọng đáp:
- Xin nghe đại nhân sai bảo.
- Vậy ta không khách khí nữa, Từ các lão và lục bộ cửu khanh đều bị giam trong trị phòng, chúng ta chia nhau ra hành động, bảo bọn họ viết tấu tự biện nói rõ quan hệ với Hải Thụy ra sao, gặp hắn khi nào, từng nói gì. Hỏi xong phân chia ra người nào có liên quan, người nào không liên quan, không làm oan uổng người tốt, cũng không bỏ qua cho tên nghịch tặc nào.
Mấy người chúng đều biết đây là chuyện khổ sai, nhưng không ai oán trách, ngoan ngoãn đi làm.
Thẩm Mặc cũng theo một thái giám họ Ngô tới gian phòng ngoài cùng phía đông, khẽ gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng mỏi mệt của Từ Giai:
- Mời vào.
Ngô thái giám ân cần đi tới mở cửa.
Vào trong thấy Từ Giai không đội mũ quan, ngồi ngay ngắn trên ghế, thấy Thẩm Mặc đi vào chẳng hề bất ngờ, chậm rãi đứng dậy.
Bên cạnh có thái giám, Thẩm Mặc không tiện nói gì, chỉ thi lễ nói:
- Thủ phụ, hạ quan nhận lệnh tra vụ án Hải Thụy, có chỗ nào đắc tội xin thứ lỗi.
- Không sao, mời khâm sai ngồi.
Hai người ngồi xuống, Ngô thái giám chẳng biết lấy đâu ra bộ giấy bút, trải lên bàn gật đầu với Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc trao đổi ánh mắt với Từ Giai một cái mới nói:
- Hạ quan bắt đầu thay hoàng thượng hỏi, thủ phụ phải trả lời đúng sự thực.
- Nhất định, mời khâm sai.
- Đêm qua đầu tiên là ngôn quan dâng sớ, sau đó là Hải Thụy gõ trống, trước sau phối hợp làm người ta không khỏi sinh nghi.
Thẩm Mặc âm điệu dần cao lên:
- Xin hỏi thủ phụ hai việc này có liên quan gì tới nhau không? Ngài có biết trước không?
- Bản quan không biết có liên hệ gì, trước đó cũng chỉ biết có ngôn quan thông đồng với nhau muốn tập thể tham tấu nội các và lục bộ. Bản quan không ngờ bọn chúng lại dâng tấu vào đêm 30, thật không thể tưởng tượng nổi.
- Vậy Hải Thụy thì sao?
Thẩm Mặc hỏi tiếp:
- Ngài có biết hắn sẽ dâng tấu không?
- Không biết, tới ngay cái tên cũng lần đầu nghe tới, quan viên ngũ phẩm ở kinh có gần cả nghìn, ta chẳng thể biết hết được.
Từ Giai rất phối hợp:
- Nếu biết trước sao để hắn ngông cuồng phạm thượng được?
- Chưa từng xem, nhưng bất kể hắn viết gì, làm hoàng thượng giận như thế đều là đại nghịch bất đạo.
Từ Giai dùng lời rất khéo, Ngô thái giám nói "mưu nghịch phạm thượng", ý nói sau lưng Hải Thụy có âm mưu mờ ám. Từ Giai sửa lại là "đại nghịch bất đạo" nói Hải Thụy làm loạn triều cương, nhưng không hi vọng vì thế mà khiến người khác liên lụy.