Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1204: Khoảng Lặng Nhỏ (2)

Chương 1204: Khoảng Lặng Nhỏ (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Thẩm Mặc cảm giác cái tên này quen quen, nhưng không nhớ ra nghe ở đâu, cười nói:

- Gặp nhau là có duyên, ta thấy ngươi là một hào kiệt, cần gì nhớ chút việc nhỏ.

Hán tử kia cười hăng hắc:

- Nếu không có ngài giúp, hiện giờ tại hạ, khụ khụ... Đã ở trong đại lao Thuận Thiên phủ rồi.

Thẩm Mặc thấy sắc mặt hắn rất xấu, quan tâm hỏi:

- Ngươi bệnh sao?

- Khỏe lắm.

Hán tử kia lắc đầu, định khoe khoang sức mạnh, không ngờ hai chân nhũn ra, may mà Hồ Dũng nhanh tay đỡ lấy không thì ngã dập mặt:

- Đại nhân tên này người nóng hầm hập, đúng là bệnh rồi... Nếu không bệnh, đám huynh đệ chẳng giữ nổi hắn.

- Dọn đồ của hắn, đưa về nhà trước.

Thẩm Mặc cứ cảm thấy cái tên này quen quen, nên muốn đưa người về trước rồi hỏi.

Rời nhà tắm, Thẩm Mặc bảo Hải Thụy:

- Nhà huynh chẳng còn gì, tới nhà ta đi.

Hải Thụy lắc đầu:

- Hạ quan không hưởng nổi phú quý của đại nhân... Đại nhân yên tâm, hạ quan không tìm cái chết đâu.

- Thế thì tốt.

Thẩm Mặc bấy giờ mới yên tâm để hắn đi.

Chia tay với Hải Thụy rồi Thẩm Mặc vội vã về nhà, sở dĩ y đi tắm trước là sợ để lại ấn tượng xấu với đám nhỏ, càng sợ khiến tiểu khuê nữ hoảng sợ.

Về đến nhà thì đã là trưa, vợ con đều mong ngóng từ lâu, cả nhà khó khăn lắm mới đoàn tụ, tất nhiên đều cao hứng, quây quần ăn cơm đoàn viên. Trong bữa cơm Thẩm Mặc khen ba nhi tử một hồi, trọng điểm biểu dương Thập Phần và A Cát, nói bọn chúng đã lớn, hiểu chuyện rồi.

Hai đưa bé cắm đầu ăn cơm, tỏ ra cực kỳ khiêm tốn, sắc mặt Nhược Hạm cũng quái dị, tựa hồ không đồng tình lắm.

- Sao thế?

Thẩm Mặc hỏi vợ.

- Khó khăn lắm mới về được, hôm khác hãy nói.

Nhược Hạm trừng mắt nhìn hai thằng tiểu quỷ, thở dài:

- Khuê nữ lại không nhận ra chàng nữa rồi, có ai làm cha như thế không?

Thẩm Mặc thuận theo ý tứ của thê tử, bế lấy khuê nữ, trêu:

- Tiểu nha đầu đúng là quý nhân hay quên, mau gọi cha đi..

Kết quả Bảo Nhi chẳng hề khách khí khóc toáng lên, làm y luống cuống chân tay.

Mãi mới dỗ được khuê nữ, lúc này đã là chiều, Thẩm Mặc giao Bảo Nhi cho Nhược Hạm, nói:

- Ta tới phía trước thăm mấy vị tiên sinh, ăn tối xong sẽ về.

Qua thùy hoa môn tới thư phòng tiền viện, ba vị tiên sinh đều có mặt, không không khí có chút khác lạ.

Thẩm Mặc làm như không có chuyện gì đi vào.

Ba người đứng dậy hành lễ, Thẩm Mặc đáp lễ, nói:

- Ba vị tiên sinh vất vả rồi, tám tháng qua toàn dựa vào các vị cả.

Hàn huyên qua loa một chút, đề tài kia vẫn không tránh nổi, Thẩm Minh Thần xấu hổ nói:

- Đang muốn xin lỗi đại nhân, ngài biết chuyện Tam Công Hòe rồi chứ?

- Biết.

Thẩm Mặc gật đầu, ba người họ không thương lượng với y, sửa đổi kịch bản của cuộc biện luận, thay những lời chấn động cả kẻ điếc thành lời không đau không ngứa, giải thích lại "quân quân thần thần", nói không thể chỉ yêu cầu thần dân trung hiếu một chiều với quân vương, mà hoàng đế cũng phải trọn nghĩa vụ với bách tính.

Dù ngôn luận rất kinh người, nhưng căn bản không dao động quân quyền tối cao vô thượng, khi đó Thẩm Mặc thực sự rất tức giận.

- Vì sao?

Thẩm Mặc hỏi:

- Các vị không định giải thích cho ta à?

- Vì đại nhân quá mạo hiểm.

Vương Dần thản nhiên nói:

- Đi ngược lại phương châm chúng ta định ra, vì tránh công sức của ngài bị hỏng trong sớm tối, nên tại hạ mới bỏ đi nội dung quá khích. Tại hạ cho rằng như thế là đúng, trong thư không tiện giải thích, đành tự ý quyết định.

- Tiên sinh không thấy như thế chẳng gây ra được chút gợn sóng nào sao?

Thẩm Mặc cau mày.

- Tại hạ lại thấy vừa vặn, đại nhân, mộng tưởng của ngài là mộng tưởng của chúng tôi, xin hãy tin tưởng chúng tôi.

- Chúng tôi vì chuyện này thương lượng nhiều ngày.

Dư Dần tiếp lời:

- Đồng thời nghĩ ra kế hoạch toàn vẹn, mời đại nhân xem xét.

Đương nhiên thứ này không thể viết ra giấy, phải nhờ hắn dùng miệng trình bày.

- Rửa tai lắng nghe.

- Muốn trừ họa hại thì phải truy cứu tới cái gốc của nó.

Dư Dần nghiêm túc nói:

- Đại Hiến Chương tất nhiên là châu ngọc, nhưng nước Anh cách xa vạn dặm, tình hình lẫn chính thể khác xa chúng ta, nếu như cứng nhắc áp dụng sẽ thành trái đắng. Muốn thực hiện quân thần đồng trị ở Đại Minh, thì phải cho mọi người biết, vì sao 2000 năm qua đều là quân vương độc trị.

- Quan trọng là ở hai chữ "Tần chế", mặc dù triều Tần tiêu tan mau chóng, nhưng văn hóa chính trị của nó lưu họa cho đời sau tới 2000 năm chưa tan. Doanh Chính chết, Tần triều diệt nhưng Tần chế truyền đời mãi mãi, cuối cùng "pháp lý nho biểu" trị thiên hạ biến thành "tam cương ngũ thường" kiềm chế vạn dân bách tính.

- Hạch tâm của Tần chế là thần thánh hóa quân quyền, Tần vương tự xưng hoàng đế, còn xưng là "chân long", là "thiên tử". Giúp những lời nói dối của ông thành "công lý" là hai kẻ truyền nhân của Tuân học, Hàn Phi và Lý Tư. Hai người này ngoài nho trong pháp, cổ xúy lấy hình phạt tàn bạo thực hiện cái gọi là cương thường. Một mặt trắng trợn thông qua hình phạt nghiêm khắc kiềm chế thần dân, một mặt thông qua các loại nghi thức tế tự, xác định địa vị sùng cao của hoàng đế, cuối cùng ép dân chúng thừa nhận quân quyền bất khả xâm phạm của hoàng đế. Đại Tống luật cũng thế, Đại Minh luật cũng vậy, không có bất kỳ một điều nào kiềm chế hành vi hoàng đế, sinh sát đều nằm trong một ý niệm của ông ta.

- Nói rất hay.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Cho nên xưa nay ta khinh bỉ lời biện luận "minh quân" và "hôn quân" của đám sĩ đại phu, khác nhau chẳng qua là một chút mà thôi. Toàn bộ vẫn dựa vào tố chất con người và lương tâm hoàng đế.

- Mà trong hoàn cảnh chí cao vô thượng, giàu có không gì không có, mốn dạy ra một hoàng đế tốt gần như là bằng không.

Dư Dần tán đồng:

- Cho nên thời bình chỉ là ngẫu nhiên, loạn là đương nhiên.

- Vậy chẳng phải đã có đáp án rồi sao?

Vương Dần trầm giọng nói:

- Thần hóa quân quyền, chính là bí mật độc trị của vua, muốn phá vỡ sự độc trị này phải phá vỡ sự thần hóa của nó.

- Mà qua hơn 2000 năm, loại thần hóa này đã biến thành một loại tiêu chuẩn cụ thế, thành công lý không được chất vấn. Một, hoàng quyền do trời ban; hai, hoàng quyền vô hạn; ba, hoàng quyền hoàn mỹ. Không phá vỡ ba công lý lớn này, không dao động đượng quân quyền, càng không nói tới cương thường.

- Chúng ta muốn đạt được mục đích phải đảo lộn ba đại công lý đó, cho nên chúng tôi diễn giải lại "quân quân thần thần", đề xuất hoàng đế muốn được thiên hạ trung hiếu, tiền đế là phải bỏ sức cho thiên hạ. Tức phủ định hoàng quyền vô hạn, phủ định hoàng quyền hoàn mỹ.

- Thực ra đầu tiên ta đưa ra cách nói "thượng cổ vô quân vương, thiên hạ cùng trị vì, là phủ định hoàng quyền do thần ban.

Thẩm Minh Thần nói:

- Nhưng hai vị lại phủ quyết, nói như thế nhất định sẽ gây phiền phức, phải làm dần từng bước một.

- Theo bố trí của đại nhân, biện luận Tam Công Hòe chỉ là bước đầu trong kế hoạch.

Sợ Thẩm Mặc không chịu nổi, Dư Dần nịnh:

- Tiếp theo thư viện, trường học, báo chí Giang Nam sẽ tiếp tục thảo luận cuộc biện luận này, từng bước một, lâu thì năm ba mươi năm, nhanh thì mười hai mươi năm, sẽ phá bỏ mê tín về quân quyền.

- Quan trọng là phải dẫn dắt suy nghĩ của sĩ lâm, thực ra người bất mãn với hoàng quyền ngày một nhiều, chỉ là mọi người chưa nghĩ ra mà thôi, đợi chúng ta mở toang cánh cửa.

Vương Dần tổng kết.

Thẩm Mặc cảm khái từ tận đáy lòng:

- Ta kém xa chư vị.

Y luôn cho rằng bằng vào hơn 500 kiến thức, mình nhìn mọi thứ rõ hơn người xưa. Hiện giờ ba vị đại tài dùng hành động thực tế cho y biết, chỉ cần mở một cách cửa sổ cho họ, hạ trả lại cho y một thế giới.

Ba người vội khiêm tốn:

- Không có đại nhân nhìn xa trông rộng, trình bày "quân thần đồng trị", chúng tôi cả đời không nghĩ xa như thế.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch