Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1205: Khoảng Lặng Nhỏ (3)

Chương 1205: Khoảng Lặng Nhỏ (3)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Lời cần nói đã nói.

Lúc này bệnh kiêu ngạo của phần tử trí thức trỗi dậy, Vương Dần chắp tay:

- Nếu đại nhân vẫn trách thuộc hạ tự ý quyết định thì cứ giết người bịt miệng đi.

Thẩm Mặc bật cười:

- Thập Nhạc công nói gì đó, đạo lý này ta sớm nghĩ thông rồi, đang muốn cám ơn ba vị đây.

Rồi thân thiết nắm tay Vương Dần:

- Còn rất nhiều việc phải phải dựa vào Thập Nhạc công mưu định.

Vương Dần lúc này mới thấy thoải mái hơn:

- Đại nhân khí độ như thế, mỗ sao chẳng lấy thân báo đáp.

Thẩm Minh Thần sởn gai ốc lẩm bẩm:

- Quen biết bao lâu rồi còn làm trò này...

Khiến cả hai người đều xấu hổ.

Để che giấu xấu hổ, Vương Dần nói lảng đi:

- Đại nhân, không có quyền lực của ngài đảm bảo, hạt mẩm của chúng ta gieo ở Giang Nam sẽ chết yểu, cho nên ngài phải mau chóng nắm quyền lực, chủ đạo phương châm chính sách của Đại Minh.

Thẩm Mặc bình tĩnh nói:

- Trong nội các có tứ đại thiên vương, ngoài có Dương Bác.. Đừng nói bọn họ, lục bộ thượng thư cũng xếp trước ta.

Dư Dần xen vào:

- Nếu chấp hành Gia Tĩnh di chiếu, sẽ có rất nhiều lão thần trở lại, lúc đấy đại nhân càng bị đẩy ra sau.

Lúc đó trước mặt Thẩm đại nhân sẽ là đủ các loại lão quái vật, đường phấn đầu vừa nhìn thấy chút ánh bình minh, tức thì bị bao phủ thêm ba chục năm nữa.

Vấn đề này rất đáng sợ, mới nghĩ thôi y cảm thấy toát mồ hôi lạnh.

Vương Dần nói:

- Khẳng định Từ Giai có suy tính này.

Thẩm Minh Thần cười ha hả:

- Đổi lại là tại hạ cũng sẽ làm thế, những vị lão thần bị cách chức ngồi nhà kia vốn tưởng rằng kiếp này thế là hết, giờ đột nhiên được sống lại, sao chẳng mang ơn Từ Giai. Có đám người này bảo vệ, Cao Củng hay Thấp Củng cũng sang lề đứng hết... Ài, nếu thế chẳng phải đại nhân cũng thảm sao? Chẳng lẽ không có cách nào giải quyết?

- Hiện nay chỉ có cách tiên hạ thủ vị cường, nghĩ cách tiến lên thật nhanh.

Vương Dần trầm ngâm.

Ba người đang bàn luận say xưa thì Thẩm Mặc lên tiếng:

- Trong cung Từ các lão đề nghị với ta, muốn ta làm lễ bộ thượng thư, sau đó nhập các.

- Ông ta làm gì tốt như thế?

Thẩm Minh Thần hoải nghi.

Vương Dần cũng không tin:

- Không phải kế hoãn binh chứ?

- Chắc là thật.

Thẩm Mặc chưa trả lời, Dư Dần đã khẳng định:

- Nhưng Từ các lão không phải vì đại nhân, mà vì Trương Cư Chính, nếu những lão thần kia về thì Trương Cư Chính đâu có ngày ngoi lên.

- Cho nên Từ Giai rất có khả năng thao túng Trương Cư Chính nhập các trong thời gian ngắn.

Thẩm Minh Thần choàng tỉnh:

- Nhưng thanh danh công trạng tư cách của Trương Cư Chính quá mỏng, bách quan chắc chắn không phục, đó là nguyên nhân ông ta đẩy đại nhân lên, bách quan sẽ không nói gì, nhưng chỉ cần đại nhân nhập các, thì Trương Cư Chính hưởng lợi, vì ngài ít hơn hắn những mười tuổi, không ai lấy tư cách ra ý kiến được nữa.

Vương Dần nói:

- Từ Giai chắc chắn khi đó sẽ an bài cả hai cùng nhập các, Trương Cư Chính lúc đó sẽ xếp trên đại nhân, vì hắn trúng tiến sĩ trước ngài 12 năm.

Ba vị mưu sĩ phân tích từng chút một, làm Thẩm Mặc giải được câu đố:

- Thì ra là thế, xem ra Từ các lão đang chơi một ván cờ rất lớn.

Thẩm Minh Thần cảm khái:

- Trước khi đương kim nắm được triều chính, chỉ có Từ các lão có tư cách đánh cờ, Cao củng dù cỏ hùng hổ cũng chỉ là quân xe diễu võ dương oai thôi... Đáng cười ông ta không tự lượng sức, mơ tưởng quyết đấu với người đánh cờ.

Vương Dần lắc đầu:

- Cao Củng tuy giờ không bằng Từ Giai, nhưng ông ta chiếm cả thiên thời địa lợi nhân hòa, về lâu dài ta coi trọng ông ta.

Điều Thẩm Mặc muốn biết là:

- Quan hệ giữ ta và hai người bọn họ đều không tệ, nếu nhập các thật phải làm sao?

Vương Dần cười:

- Thuộc hạ tặng ngài tám chữ nữa:" Ngoài theo Hoa Đình, trong kết Tân Trịnh", như thế mới đảm bảo ngài không bị gạt khỏi trung tâm quyền lực.

- Vấn đề là dù ta có theo Từ Giai, ông ta cũng không đối xử với ta như Trương Cư Chính.

Thẩm Mặc nói ra vất đề làm y uất ức nhất.

- Ha ha ha, chúng tôi đã thảo luận qua chuyện này, đó là vì phương pháp của ngài không đúng.

- Tức là sao?

Thẩm Mặc hỏi.

Thẩm Minh Thần hỏi ngược lại:

- Ngài thử nghĩ xem, vì sao ông ta coi trọng Trương Cư Chính như thế.

Thẩm Mặc trầm ngâm:

- Vì hắn rất ưu tú.

- Ngài còn ưu tú hơn hắn.

- Vì ông ấy tin, Trương Thái Nhạc thích hợp làm truyền nhân ông ta hơn.

Thẩm Mặc nghĩ lý do khác:

- Hoặc thích hợp với Đại Minh hơn.

- Đúng.

Thẩm Minh Thần gật đầu:

- Từ khi hai người họ thành sư đồ, Từ Giai luôn coi hắn là người kế thừa hiển nhiên, hai mươi năm qua luôn dốc sức rèn dũa hắn.

- Theo thuộc hạ biết năm xưa Trương Cư Chính là người rất rất coi trọng danh tiếng, hắn không ưa chuyện sư phụ qua lại với Nghiêm Tung, muốn liều với họ Nghiêm, từng viết thư cho Từ Giai, "dù chí có tan theo mây, nuối tiếc truyền đời cũng thống khoái."

Thẩm Mặc còn nhớ lúc mới gặp Trương Cư Chính thì hắn quang minh lỗi lạc nhường nào, chớp mắt mười năm qua, đúng là hắn đã thay đổi quá nhiều.

Hiển nhiên là bị Từ Giai ảnh hưởng, mài đi cá tính của hắn, khiến hắn trở nên biết nhẫn nhịn và âm độc. Chỉ có thể mới thành công trong đấu tranh chính trị.

- Rất nhiều cơ mật quốc gia vốn không nên nói cho hắn, Từ Giai cứ thương lượng, thật ra ông ta có chủ ý sẵn rồi, đợi hắn nói ra đề bồi dưỡng đó thôi.

- Đúng, Từ Giai trút bao nhiêu tâm huyết lên hắn vì muốn rèn lên một người nối nghiệp lý tưởng. Cho nên đại nhân đừng buồn, ai bảo ngài tới muộn hơn hắn 12 năm.

Thẩm Mặc hỏi:

- Tiên sinh còn chưa nói tại sao phương pháp của ta không đúng.

Phần tử trí thức là thế, cứ thích vòng vo.

- Vì ở nhà ông ta ở Tô Châu, cho nên rất rõ thế lực của ngài, ông ta thà nâng đỡ người nối nghiệp không có thể lực gì, tiện bề khống chế.

Thẩm Minh Thần giải đố:

- Nhưng hắn cũng không hoàn toàn làm Từ Giai hài lòng, có một điểm hắn kém đại nhân là hắn không tin Vương học, còn Từ các lão ra sức thúc đẩy Vương học. Ngài nên lợi dụng điều này, giương cao ngọn cờ Vương học. Để Từ Giai biết ngài mới là truyền nhân của ông ta, chúng ta cũng có thể thừa cơ làm việc của mình.

Thẩm Mặc vỡ lẽ.

Cùng ba vị tiên sinh dùng cơm tối xong Thẩm Mặc liền về hậu viện, dù sao đã lâu chưa về nhà, không thể ở tiền viện quá lâu.

Khi sắp tới cổng, đột nhiên Thẩm Mặc nhớ ra một việc hỏi Hồ Dũng:

- Mời đại phu chưa?

- Rồi ạ, người đó bệnh quá nặng, đại phu cũng không nói chắc.

Hồ Dũng lấy ra một quyển sách:

- Cái này tìm được trong hành trang của hắn, xem ra tên gia hỏa này không lừa người, đúng là võ tướng thế tập.

- Liêu Đông, Lý Thành Chương...

Thẩm Mặc ghé tới bên đèn xem, đột nhiên vỗ mạnh vai Hồ Dũng:

- Nhớ ra rồi.

Thảo nào y quen cái tên này thế, vì y từng xem một bộ phim Thái tố bí sử, nói về Nỗ Nhĩ Cáp Xích, mà vị thái tổ Đại Thanh lợi hại vạn phần này ở đầu phim là nô lệ trong phủ tổng đốc Liêu Đông của Lý Thành Chương, còn bị Lý Thành Chương nhốt vào lồng với hổ làm võ sĩ giác đấu...

Dù thiếu kiến thức lịch sử, y không biết công tích của Lý Thành Chương, nhưng có thể chơi đùa Nỗ Nhĩ Cáp Xích khi đó là nhi tử tù trưởng Nữ Chân như thế, hẳn là nhân vật lợi hại.

"Nếu thông qua hắn, giết Nỗ Nhi Cáp Xích." Thẩm Mặc bắt đầu YY " Chẳng phải xong hết mọi việc sao?" Đương nhiên chỉ nghĩ thế thôi, y chưa ngây thơ tới mức giết một Nỗ Nhi Cáp Xích có thể ngăn được Nữ Chân quật khởi.

Nhưng Thẩm Mặc tin chỉ cần có phương pháp thỏa đáng vẫn có thể áp chế được sự quật khởi đó.

Song dù thế nào thì Lý Thành Chương cũng là nhân vật quan trọng.

"Phải coi trọng." Thẩm Mặc thầm quyết định, trả quyển sách cho Hồ Dũng:

- Trả về chỗ cũ, chiếu cố Lý tiên sinh cho thật tốt, mai ta đi đón Lý tiên sinh về xem bệnh cho Lý tiên sinh.

Hồ Dũng đầu to như cái đấu.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch