Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1206: Khoảng Lặng Nhỏ (4)

Chương 1206: Khoảng Lặng Nhỏ (4)




Dịch: lanhdiendiemla.

Qua thùy hoa môn, thấy một bóng người đi đi lại lại dưới gốc cây, Thẩm Mặc hỏi:

- Ai đấy?

- Lão gia, là thiếp thân.

- Nhu Nương à?

Thẩm Mặc nhìn bóng hình yểu điệu đó, mỉm cười:

- Muộn như thế sao còn ở ngoài?

Nhu Nương đi tới trước mặt Thẩm Mặc, ánh trăng trong chiếu lên người nàng, trông càng trở nên mảnh mai mềm yếu, nàng rụt rè nhìn Thẩm Mặc, môi mấp máy lại thôi.

Thẩm Mặc lòng trào dâng yêu thương, đưa tay vuốt gò mà lạnh lẽo của nàng, dịu dàng nói:

- Giữa chúng ta còn có gì phải ngại.

Cảm thụ được sự ấm áp của y, Nhu Nương khép mắt lại, như muốn thu lấy sức mạnh trong đó, lấy dũng khí nói:

- Thiếp thân biết lão gia không thích gia quyến hỏi tới chính sự, nhưng thiếp thân không nhịn được.

"Ồ" Thẩm Mặc cười nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của nàng, nói:

- Xem ra Tiểu Nhu Nương có chuyện muốn nói với tướng công.

Rồi kéo nàng tới đông sương phòng:

- Hay là vào phòng nói đi.

- Thôi nói ở ngoài vậy, phu nhân đang đợi mà.

Nhu Nhương lí nhì nói:

- Không sao, còn sớm mà.

- Vậy thiếp thân nói nhanh một chút.

Nhu Nương cúi mặt xuống.

- Nói chậm một chút cũng được.

Thẩm Mặc cười ha hả, nhìn thấy một bóng người, liền nói:

- Này ai kia, bảo phu nhân, đêm nay ta ở đông phòng.

- Đừng.

Nhu Nương cuống lên:

- Lão gia cứ về đi, chuyện không gấp, hôm khác nói cũng được.

- Lằng nhằng.

Thẩm Mặc vờ giận làm Nhu Nhương sợ hãi không dám nói nữa mới ôm vai nàng bảo:

- Đi nào, vào phòng nói chuyện.

Bất kể miệng nói gì, nhưng đêm đầu tiên về nhà Thẩm Mặc ngủ ở chỗ nàng, Nhu Nương vui từ tận đáy lòng, cho nên vừa đóng cửa lại, toàn thân như muốn bay lên, kéo Thẩm Mặc ngồi xuống ghế, ôn nhu nói:

- Lão gia mệt cả ngày rồi, trước tiên tắm rửa thả lỏng đã.

Sai nha hoàn thiếp thân:

- Hàm Yên, cùng ta đi pha nước cho lão gia.

- Không cần.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Hôm nay tới nhà tắm rồi, còn sạch lắm.

- Vậy thiếp thân rửa chân cho lão gia.

Nhu Nương nhất định phải làm gì đó mới chịu, lại bảo Hàm Yên:

- Ngươi nghỉ sớm đi.

Hàm Yên mím môi cười, nhún eo thi lễ rồi, đi ra đóng cửa lại.

Hàm Yên đi rồi, Nhu Nương vào gian trong bê ra một cái chậu gỗ, cái chậu khá nặng, dù không có nước đủ làm nàng cố hết sức.

Thẩm Mặc vội đi nhanh tới đón lấy, trách:

- Nàng mảnh mai như thế, làm việc nặng sao được?

- Nô gia thật vô dụng.

Nhu Nương thè lưỡi ra, đi pha nước, những chuyện này vốn toàn do nha hoàn làm, hôm nay nàng có việc khác nên đuổi nha hoàn đi sớm.

- Được rồi, đứng đó.

Thẩm Mặc kéo nàng lại, lấy miếng vải lót tay nhấc ấm nước lên:

- Cẩn thận bị bỏng, hôm nay sao cứ như người mất hồn vậy.

Nhu Nương cúi đầu xuống, giọng như muỗi kêu:

- Người ta thích thế.

Rồi ấn y ngồi xuống, pha nước vào chậu, một mùi hương gỗ Tùng thơm ngát theo hơi nước bốc lên.

Thẩm Mặc hít sâu một hơi, khoai khoái khép mắt lại:

- Chậu mới phải không?

- Lão gia đúng là biết hàng, cái chậu này chưa dùng bao giờ.

- Ừm, dùng qua một lần là không còn vị này nữa.

Có thể thấy Thẩm lão gia rất biết hưởng thụ.

Nhu Nương pha nước xong, đặt ghế nhỏ đằng sau, yểu điệu ngồi xuống, ánh mặt dịu dàng nhìn y:

- Thiếp thân hầu hạ lão gia rửa chân.

Nàng vén tay áo, lộ ra hai đoạn ngó sen trắng nón, nhẹ nhàng bóp chân cho Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc ngâm chân trong nước, đôi bàn tay nhỏ đi tới đâu, mỏi mệt tan tới đó, toàn thân thả lỏng, dựa vào lưng ghế, có vẻ hết sức thư thái, giọng kéo dài lười nhác:

- Không phải có chuyện muốn hỏi sao?

- Vâng..

Nhu Nương đáp một tiếng, lực đạo ở tay lúc nặng lúc nhẹ, không còn chuẩn xác nữa.

Thẩm Mặc đợi một lúc, không thấy nàng nói, liền cất giọng đầm ấm:

- Nàng theo ta hơn mười, trong lòng ta nàng cũng là thê tử vậy, có gì cứ nói ra, dù có gì không ổn, cũng không truyền được ra khỏi cảnh cửa này.

Được y cổ vũ, Nhu Nương ngẩng đầu lên, đôi mắt phủ hơi nước, hỏi:

- Thiếp thân nghe tiên đế ban di chiếu, muốn đánh giá lại quan viên bị oan triều Gia Tĩnh, phải không?

- Ừ, nàng hỏi làm gì?

Thẩm Mặc hơi cau mày lại.

- Thiếp thân, thiếp thân chỉ muốn biết..

Nhu Nương khóc uớt vạt áo.

- Đừng khóc, đừng khóc.

Thẩm Mặc vội lau nước mắt cho nàng:

- Ta nói là được, tân đề đăng cơ cũng nhắc lại chuyện này, không phải là vì oan, mà là người can gián đắc tội... Xem ra trong đó có thân nhân của nàng.

- Là chí thân.

Nhu Nương khóc nức nở:

- Là cha...

Thẩm Mặc thở dài, kéo nàng dậy, ôm vào trong lòng:

- Cuối cùng cũng chịu nói ra tên nhạc phụ đại nhân rồi sao?

Nghe y nói tới "nhạc phụ", người Nhu Nương run lên, lắc đầu:

- Thiếp thân không xứng nhắc tới tên tiên phụ.

- Đáng đánh.

Thẩm Mặc lòng đau xót, biết nàng thân là nữ nhi quan gia, lại luân lạc thành tỳ nữ, khẳng định cảm thấy xỉ nhục, nói:

- Đó không phải là lỗi của nàng, hơn nữa hiện giờ nàng là sắc mệnh phu nhân, đâu làm mất mặt nhạc phụ.

Thẩm Mặc hiểu lòng người như thế, Nhu Nương cảm động phục bên tai y nỉ non:

- Cha thiếp họ Tằng, tên Tiển, là tổng đốc tam biên...

Đợi được đáp án muốn biết từ mười năm trước, dù Thẩm Mặc chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng Thẩm Mặc vẫn chấn động, hồi lâu mới nói lên lời:

- Nàng là nữ nhi của Tằng đại soái?

Nói ra được bí mật bao năm, Nhu Nương như bị rút hết sức lực, cuộn mình trong lòng Thẩm Mặc, người run run, hiển nhiên lại nhớ về ngày tháng đau thương kia.

Thẩm Mặc nhè nhẹ vỗ lưng nàng:

- Qua hết rồi, Tằng đại soái sẽ mau chóng khôi phục lại danh dự, nàng sắp quay về làm Tằng đại tiểu thư.

Rồi mặt đầy lo lắng hỏi:

- Nàng sẽ không bỏ ta đi chứ?

Nhu Nương lắc đầu, nép vào lòng y thủ thỉ:

- Thiếp là Nhu Nương, không phải Tằng đại tiểu thư, vĩnh viễn là Nhu Nương.

Đột nhiên lại ngẩng đầu lên:

- Lão gia, chuyện này đừng nói cho phu nhân, được không?

Thẩm Mặc cười:

- Nàng cả nghĩ rồi, Nhược Hạm rất rộng lòng.

Địa vị nữ thương nhân kém quá xa tiểu thư con quan, Nhu Nương không muốn vì sự so sánh không đáng đó phá hỏng cuộc sống bình an hiện tại.

- Để thiếp tự nói cho phu nhân vậy.

Nhu Nương nghĩ rất kỹ, nếu Thẩm Mặc nói, chẳng may Nhược Hạm tưởng nàng muốn tranh sủng thì hỏng, chọn ngày nàng tự giãi bày thì hơn.

- Được, ta vờ như không biết.

Thẩm Mặc cười khà khà:

- Lão gia hiểu mà.

Nhu Nương gật đầu nở nụ cười như nụ hoa mới nở, làm tim Thẩm Mặc xốn xang, cổ hỏng khô rang, hai người ôm ấp nhau, sớm làm lửa dục trong lòng bốc cao rồi.

Nhu Nương há chẳng phải thế? Thêm vào bí mất chôn chặt dưới đáy lòng bao năm, toàn thân nhẹ nhõm, trở nên nhạy cảm, trong ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Mặc, ánh mắt nàng trở nên mông lung, môi hồng khẽ hé ra... Như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, nằm yên cho y âu yếm vuốt ve.

Người cửa sổ mây dày che kín trắng sao, như thẹn thùng bởi cảnh xuân hừng hực lửa trong phòng.

Mây tan mưa tạnh, Nhu Nương si ngốc dựa vào lòng Thẩm Mặc, như đang nghĩ gì?

- Nghĩ gì thế?

Thẩm Mặc vuốt ve tấm lưng ngọc của nàng hỏi.

- Thiếp thân đang nghĩ, một người nho nhã như lão gia, sao vừa rồi lại hung bạo như vậy?

Vừa được hưởng niềm vui cá nước, Nhu Nương lớn gan hơn nhiều, ghé vào tai y cười khúc nhích.

- Nhịn lâu quá mà, sau này lại nho nhã.

Thẩm Mặc cười khổ.

- Kỳ thực, kỳ thực lão gia ở bên ngoài có.. Một chút cũng không sao.

Nhu Nương ôm lấy cổ y, ỏn ẻn nói:

- Phu nhân cũng ngầm cho phép mà.

- Ha ha, giờ ta không còn cái tuổi thiếu niên phóng túng nữa...

Thẩm Mặc thở dài:

- Hơn nữa, đó đều là nữ tử đáng thương cả, ta không nỡ lòng nào đùa bỡn...

Nói câu này trong lòng y hiện ra một bóng hình xinh đẹp cô độc, tức thì ngây dại.

Nhu Nương sao chẳng biết y nghĩ tới chuyện thương tâm, nghĩ:" Chẳng trách bao năm qua lão gia không ra ngoài tìm hoan lạc nữa, thì ra đều vi nữ nhân kia."

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch