Cho nên hắn không dám chậm trễ, ngày đêm chạy tới kinh thành, nói rõ tình hình với Dương Bác, thỉnh cầu ông ta thay mặt hẹn Thẩm Mặc. Ông ngờ Dương Bác nói, Thẩm Mặc đóng cửa từ khách, không gặp ai.
Trương Phượng Khanh thắc mắc, Thẩm bộ đường mới thăng chức, sao không tới nha môn lại nằm lỳ ở nhà?
Dương Bác cười khổ:
- Nghe nói giao thời thu đông là bệnh cũ tái phát, phải ở nhà nghỉ ngơi... Chẳng qua là y muốn tránh cho mọi người không chú ý nữa mới ra làm việc. Thẩm Chuyết Ngôn hành sự không giống người ba mươi tuổi.
- Tứ Duy trong thư cũng hay nhắc tới người này, thường nói tới chỗ siêu quần của y, chắc không sai.
- Có thể làm Tứ Duy khâm phục đương nhiên siêu phàm.
Dương Bác hạ thấp giọng nói:
- Mười năm sau, nhân vật chính của thiên hạ ắt là ba người bọn họ.
- Từ hai người họ ra còn ai nữa?
Trương Phượng Khanh thắc mắc.
- Nói ra là người thuộc tộc các ngươi, đã tiếp với hắn rồi cơ mà.
Dương Bác vuốt râu nói.
- Chẳng lẽ là hộ bộ Trương thị lang.
- Không sai, kẻ này ắt thành nghiệp lớn.
- Tạm thời còn chưa nhìn ra, có điều hắn đúng là có chút ngộ tính, lần đầu bàn chuyện hợp tác phát hành tiền tệ hắn chẳng hiểu gì, lần thứ hai hắn đã thành chuyên gia, lần thứ ba thì suy nghĩ sâu hơn cả tại hạ, đúng là thiên tài.
- Bảo kiếm trong vỏ, mũi nhọn chưa lộ ra mà thôi.
Dương Bác tán đồng:
- Nếu Thẩm Mặc không tiếp khách sao không tìm Trương Cư Chính, chỉ cần hiệp nghị kia thành công chẳng phải vấn đề được giải quyết rồi sao?
- Vắn đề là không thành công.
Trương Phượng Khanh mặt mày đau khổ nói:
- Hắn nói tiền tệ là là cán dao của quốc gia, không thể giao cho thương gia. Ý là trừ khi Nhật Thăng Long thuộc sở hữu triều đình, nếu không tuyệt không giao bảo sao cho chúng ta phát hành, thế còn đàm phán gì được nữa?
Dương Bác trầm ngâm:
- Chẳng lẽ kế hoạch lớn vậy là xôi hỏng bỏng không?
- Không, chỉ thay đổi một chút. Chuyển sang đàm phán với Thẩm Mặc, y là chỗ dựa của Hối Liên, chắc có cùng tiếng nói với chúng ta, chỉ cần kéo y vào thì không cần chúng ta đối phó với Trương Cư Chính nữa.
- Hả?
Dương Bác hơi bất ngờ:
- Ngươi muốn quyền phát hành bảo sao chẳng phải vì muốn đối phó với Hối Liên sao, giờ hợp tác với Hối Liên còn ý nghĩa gì nữa.
Trương Phượng Khanh nghiêm túc nói:
- Ban đầu đúng là thế, nhưng về sau nghiền ngẫm, phát hiện quyền lợi này còn quan trọng hơn cả trăm cái Hối Liên, nếu làm tốt chúng ta tạo nên giang sơn bằng thép, chẳng ai làm gì nổi.
- Vậy mà ngươi lại liên thủ với người ngoài.
- Chính vì cái bánh quá lớn, chúng ta ăn không nổi, cố nuốt chỉ có bội thực mà chết. Quan niệm trước kia phải thay đổi, nghành này đã bước vào trời đất mới rồi, tiền đồ rộng mở hơn nhưng đá ngầm trùng trùng, cho nên Hối Liên là đối thủ cũng là chiến hữu của chúng ta, cùng phát tài thế nào cũng hơn là đối đầu tới cùng.... Tại hạ thấy, Thẩm bộ đường bỏ qua cơ hội hủy diệt chúng ta là có ý này.
Thấy hắn nói rất tự tin, Dương Bác cười:
- Đừng tự tưởng bở là được.
- Dù sao cứ gặp rồi mới tính được.
Dương Bác không hất nước lạnh nữa:
- Ngày mai để tam nhi thay lão phu tới Thẩm phủ thăm viếng, ngươi đi cùng hắn.
- Vậy thì tốt quá.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Được Dương Bác giới thiệu, Trương Phượng Khanh thuận lợi gặp được Thẩm Mặc, hắn đém lời hợp tác hai bên cùng có lời, chia ra cùng hại, nói rất chân thành.
Nhưng Thẩm Mặc không trả lời ngay, không biết là không hiểu hay vờ hồ đồ, cứ nói Nhật Thăng Long đã bình an vô sự.
Trương Phượng Khanh đánh vạch chỗ yếu của mình ra, đem nguy cơ Nhật Thăng Long gặp phải đặt trước mặt Thẩm Mặc.
- Té ra là thế.
Thẩm Mặc vỡ lẽ:
- Trương lão bản muốn mượn tiền hả, ta quen Sài lão bản của Hối Liên, có thể làm trung gian giúp hai bên.
- Đây không phải chuyện dùng tiền là giải quyết được, ngày nghề này mới có bước khởi đầu, lòng tin của mọi người với ngân hàng còn rất kém.
Trương Phượng Khanh cười khổ;
- Một khi sự bất tín nhiệm này lan ra, tình hình ngày một tệ, bao nhiêu tiền cũng không lấp vào được... Khi ấy không chỉ chúng tôi, e rằng Hối Liên cũng bị liên lụy, mọi người quay về con số 0 hết.
Thẩm Mặc không khỏi ngầm tán thưởng, kẻ này hơn người tiền nhiệm nhiều, y vốn định đợi Nhật Thăng Long tới bước đường cùng mới ra tay cứu để thu được lợi ích lớn nhất, nhưng giờ xem ra phải thay đổi.
Nhưng biết là một chuyện, đồng ý là chuyện khác, Thẩm Mặc làm vẻ lực bất tòng tâm:
- Nếu Hối Liên không giúp được thì ta cũng chịu thua.
- Hối Liên không giúp được, nhưng bộ đường giúp được.
Trương Phượng Khanh dũng cảm nhìn thẳng vào Thẩm Mặc:
- Tệ hiệu có kế hoạch bảo sao, đang đợi triều đình quyết định, hẳn bộ đương đã nghe nói tới, chỉ cần ngài tác thành, nguy cơ tệ hiệu tự giải. Để làm thù lao, tệ hiệu nguyện phân quyền phát hành với Hối Liên.
- Phân chia thế nào?
- Bốn sáu.
Lòng như dao cắt, Trương Phượng Khanh vẫn dứt khoát nói:
- Hối Liên được sáu.
Thẩm Mặc trầm ngâm một lúc nói:
- Chia bốn sáu không tốt.
Trương Phượng Khanh run lên:
- Tại hạ tuy là đại đương đầu của Nhật Thăng Long, nhưng thực sự định đoạt được chỉ có đại đông gia, bốn sáu đã là cực hạn rồi, nếu nhỏ hơn, chúng tôi không chấp nhận được.
Dương Mục tức giận nói:
- Đại nhân, thừa lúc cháy nhà hôi của không phải hành vi của quân tử.
- Đại nhân khí độ như biển, tại hạ thẹn không bằng.
- Có điều ta có điều kiện.
Thẩm Mặc đủng đỉnh nói ra nửa câu sau.
Trương Phượng Khanh thầm nghĩ biết ngay không đơn giản như thế, nói:
- Mời đại nhân.
- Tất cả chuyện buôn lậu với người Mông Cổ phải ngừng.
Thẩm Mặc vừa nói ra, không khí trong phòng khách đông cứng lại. Mặc dù Tấn thương buôn lậu với người Mông Cổ ai cũng biết, nhưng không có vị quan lớn nào dám vạch trần cái xấu của bọn chúng ra, vì như thế là sự gây hấn nghiêm trọng nhất của tập đoàn Sơn Tây, sẽ bị chúng báo thù mang tính hủy diệt.
Dương Mục tuổi trẻ xốc nổi, đứng bật dậy, chỉ vào mặt Thẩm Mặc:
- Ngươi có ý gì?
Trương Phượng Khanh vội nạt ngang:
- Không được vô lễ với đại nhân, chúng ta đã làm thì người ta cũng được nói.
- Đây là điều kiện tiên quyết, không đồng ý không bàn tiếp.
- Ngài không sợ Hối Liên bị liên lụy?
Trương Phượng Khanh mặt đỏ lên.
- Hối Liên có thể tự giành lấy quyền phát hành.
Thẩm Mặc cười nhạt:
- Chỉ có trâu ngu chết đói, không có người chết no.
Thấy thái độ y cứng rắn, Trương Phượng Khanh thầm than tính nhầm, mời đầu hạ mình khiến đối phương được nước lên mặt. Liền đứng dậy chắp tay nói:
- Đại nhân chắc là hiểu lầm, tại hạ lần này mạo muội tới đây chỉ đại biểu cho cá nhân, không mang ý nghĩ gì khác. Chúng tôi tự có cách giải quyết, không phải là cùng đường, chẳng qua là muốn mọi người cùng có lợi, không cần đấu đá sống chết như trước, thế chẳng phải tốt hơn sao?
- Thẩm đại nhân ném lòng tốt của chúng tôi cho chó gặm, thì coi như chúng tôi chưa tới.
Dương Mục trút hết lửa giận trong lòng ra:
- Xem xem không cần ngài giúp, chúng tôi cũng chẳng chết đói.
Thẩm Mặc cười ngất:
- Được, vậy chúng ta xem xem hươu chết về tay ai.
- Cáo từ.
Dương Mục phất tay bỏ đi.
Trương Phượng Khanh mang hi vọng cực lớn đến đây, không ngờ rời đi trong thất vọng, chắp tay nói:
- Bộ đường minh xét, mở cửa làm ăn, chú trọng hòa khí phát tai, nếu làm căng, đem hết vốn kín ra dùng, chẳng ai có lợi.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Thành ý của ta đã đưa ra, giờ tới lúc các vị bày tỏ.
- Lần này tạ hạ không làm chủ được, phải về xin chỉ thị các vị đông gia.