Đại điện lặng ngắt như tờ, họ Trịnh nói gì chỉ là thứ yếu, quan trọng là hắn đàn hặc hoàng đế. Hải Thụy dâng thư chửi hoàng đế xôn xao nửa năm trời, nhiều người lén nói, hắn làm tiên đế tức chết.
Chỉ có điều Long Khánh thấy hả giận, cho nên không những không trừng phạt còn khen ngợi Hải Thụy.
Không ngờ báo ứng đến nhanh như thế.
Long Khánh hiển nhiên chưa chuẩn bị tâm lý, hắn bị người ta chỉ trích quen rồi nhưng lúc này thực sự phẫn nộ, thầm nghĩ:" Bắt nạt người ta qua lắm, ta hiền lành thế rồi, các ngươi còn kiếm ta gây phiền phức, chẳng lẽ cho rằng cho ta là hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp?"
- To gan.
Thấy hoàng đế mặt đỏ bừng, Cao Củng lập tức đứng ra bảo vệ học sinh:
- Quốc sách là đại sự liên quan ngàn vạn nhân mạng, hoàng thượng mới đăng cơ, khi còn tiềm đế ít tiếp xúc với quốc vụ, cần thời gian làm quan, hiện giờ hoàng thượng tín nhiệm đại thần, chúng ta nên kiệt lực vì nước, chứ không phải chỉ trích hoàng thượng.
- Chỉ sợ các thần vượt quyền, khiến bệ hạ thành con rối.
Trịnh Lý Thuần hấp thụ kinh nghiệm trước kia, biết càng nói những lời kinh người càng dễ nổi tiếng.
- Hỗn xược.
- Láo toét.
Quách Phách cũng nhảy ra quát:
- Ngươi dám ám chỉ thủ phụ đại nhân.
Phải nói Quách Phác đúng là rất tệ, thấy Từ Giai không lên tiếng, thừa cơ kéo ông ta xuống nước.
Từ Giai không thể không lên tiếng nữa:
- Lời này đúng là quá đường đột, Trịnh đại nhân thu hồi đi.
" Nếu ta nuốt lời sau này còn làm ăn gì được nữa?" Trịnh Lý Thuần lớn tiếng nói:
- Chư vị thấy rồi đấy, hoàng thượng chưa lên tiếng, nội các đã như bị dẫm phải đuôi, đã chứng minh lo lắng của hạ quan.
Từ Giai và Cao Củng nổi giận, còn chưa nói gì đã nghe bốp một tiếng, mọi người ngẩng đầu lên, thấy Long Khánh mặt đầy phẫn nộ, tay vỗ mạnh lên long ỷ.
Vừa xoa cái tay đau rát, Long Khánh vừa hỏi ngự sử hữu ti:
- Quát tháo kim điện, chửi mắng quân vương nên xử phạt ra sao?
Ngự sử thấy hoàng đế nổi giận không dám chậm trễ đáp:
- Bẩm hoảng thượng, quát tháo kim điện đình trượng 80 gậy, chửi mắng quân vương, lăng trì xử tử.
Nghe thấy lăng trì, Long Khánh sởn gai ốc, chủ động giảm hình:
Đại hán tướng quân đi ra kẹp hai tay Trịnh Lý Thuần lôi ra ngoài.
Chẳng ai nói đỡ cho hắn, lục bộ cửu khanh thì thấy hắn thái quá, đám ngôn qua thì hâm mộ nhìn hắn, cùng ghen tị vì cuối cùng có thể nổi tiếng rồi.
- Thôi.
Từ chỗ Trịnh Lý Thuần quỳ tới cửa đại điện có 20 bước ngắn ngủi đủ làm Long Khánh nguôi giận, nói:
- Đuổi hắn đi, không đánh nữa.
Nhưng tâm tình tốt đẹp của Long Khánh cũng chẳng còn nữa, hỏi:
- Hết việc rồi chứ?
- Hết rồi, hết rồi ạ.
Các vị đại thần vội lắc đầu.
Long Khánh gật đầu:
- Vậy thối triều.
Khi đi xuống bậc thầm, đột nhiên dừng lại hỏi hộ bộ thượng thư:
- Cao ái khanh thu được giấy của trẫm chưa?
Cao Diệu đáp:
- Bẩm hoàng thượng, rồi hạ.
Long Khánh hàm hổ hỏi:
- Vậy tình hình ra sao?
Cao Diệu trả lời chẳng hàm hồ:
- Triều đình không có khoản dự toán này, hộ bộ không biết bệ hạ sử dụng số tiền này vào chuyện gì, cho nên không thể xin chỉ thị của nội các.
Long Khánh hừ một tiếng:
- Vậy trẫm viết cho khanh sau.
Nói xong rõ ràng bỏ đi không vui vẻ gì.
Từ Giai thầm lắc đầu, Long Khánh bị Gia Tĩnh áp chế quá mức, đăng cơ xong bản tính bộc phát, quần thần cũng cũng bị Gia Tĩnh áp chế quá độ, giờ ngọn núi lớn đã đã đi, ngôn quan tranh nhau lên tiếng, quần thần lấy ngỗ nghịch thượng ý làm vinh, lâu dần quyền uy hoàng thượng còn gì nữa?
Kỳ thực ông ta biết nguyên nhân là do mình quá dung túng ngôn quan, nhưng ông ta còn nhờ cậy vào chúng, ít nhất trước khi đạt được mục đích không dám thay đổi thái độ.
Hoàng đế rời đi, quần thần ở lại đình thôi lễ bộ thượng thư, ti trị lang lấy ra đạo cụ bỏ phiếu kín, kết quả làm người ta vừa bất ngờ lại không bất ngờ.
Không bất ngờ là Thẩm Mặc được tuyển làm lễ bộ thượng thư, vì y là nhân tuyển duy nhất.
Bất ngờ là tổng cộng 36 phiếu ủng hộ, không có phiếu trắng, không có phiếu trống. Đây là điều chưa từng xuất hiện qua.
Vì làm quan tới mức độ này không thể không có kẻ địch, dù người trung hậu như Lý Xuân Phương còn có người ghen ghét, ngứa mắt, muốn toàn phiếu thông qua là không thể.
Nhưng Thẩm Mặc làm được rồi.
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nhược tích cựu điển, thức tự hữu quan... Nay thăng Thẩm Mặc làm lễ bộ thượng thư...
Thái giám truyền chỉ đọc sắc thư của hoàng đế trước mặt mọi người xong, Thẩm Mặc chính thức lễ bộ thượng thư, tuổi mới gần 30.
Ở độ tuổi này thành quan viên nắm giữ một bộ, bất kể ai khác đầu bị ánh mắt ghen tị xuyên thủng, nhưng với Thẩm Mặc mọi người thấy đó là điều đương nhiên.
Thậm chí không ít người cho rằng, y đáng lẽ phải lên chức này lâu rồi, triều đình và hoàng gia đã quá bạc đãi vị trọng thần chiến tích lừng lẫy này.
Bản thân Thẩm Mặc sau khi thăng quan tỏ ra bình thản, nói với người tới chúc mừng:
- Đang quốc tang không tiện mở yến tiệc, ta nhận ý tốt của mọi người.
Thậm chí trong bộ y cũng không cho bày biện chúc mừng, không cho tặng lễ.
Nhưng thói xấu quan trường đã lâu năm rồi, mọi người cho rằng y làm ra vẻ, chẳng ai coi là thực, người tới tặng lễ chen kín ngõ Bàn Cờ, bày ra vẻ không gặp được không về, làm Hồ Dũng tặc lưỡi:
- Trước kia ở đại môn còn bẫy chim được, giờ thì náo nhiệt hơn cả trong chợ.
Thẩm Minh Thần nhấp một ngụm trà kinh miệt nói:
- Trước kia vị trí đại nhân chưa xác định, bọn chúng không nhìn rõ thế cục, cho rằng đại nhân thất thế rồi, giờ tranh nhau tới, đúng là làm trò cười.
Hồ Dũng không nghĩ thế, vì hắn xuất thân nghèo khổ, biết kiếm được tiền không dễ, sở dĩ tặng lễ là có điều cầu xin, nếu cầu xin phải cầu người có quyền thế, ai chẳng lo tiền của mình bị trôi sông trôi biển.
Nhưng hắn không tranh cãi, mà hỏi:
- Nhiều người chặn ở cửa như thế chẳng ra gì, tiên sinh có cách gì đuổi đi không?
- Không cần, đám ruồi không đầu này đợi mấy ngày không thấy đại nhân sẽ tản đi thôi.
Thẩm Minh Thần lắc đầu:
- Kẻ có trình độ sẽ không thò mặt ra ngoài đâu..
Ánh mắt của hắn nhìn về phòng khách, trong đó có một vị đạo hạnh cao thâm, đã được làm khách của đại nhân.
Thẩm Mặc mặc áo bào màu lam, miệng luôn mang nụ cười ôn hòa, nhưng người ta không thể nhận ra tâm ý của y.
Một người khách trẻ tuổi không nhịn được nói:
- Thẩm đại nhân, ngài có giúp thì giúp tới cùng, hãy ra tay cứu Nhật Thăng Long đi.
- Tam công tử nói thật là... Kiện cáo Nhật Thăng Long đã hết, quan binh đã rút đi, quý hiệu khai trương là được, chẳng lẽ còn muốn ta tới làm chưởng quầy? Ta chẳng làm nổi...
Y nói đùa chẳng buồn cười chút nào, nhưng hai người kia vẫn phải cười, ai bảo có chuyện cần nhờ người ta.
Hai người này, trẻ là tam nhi tử của Dương Bác, vị còn lại là tân đại đương đầu của Nhật Thăng Long, tên Trương Phượng Khanh.
Người này lên được vị trí ấy trừ là Nhị thúc của Trương Tứ Duy ra thì năng lực và kiến thức trác tuyệt có đóng góp không nhỏ. Sau khi nhậm chức Trương Phượng Khanh bôn ba bốn phía, điều động quan hệ giải trừ nguy cơ, lại chạy tới các tỉnh vỗ về khách hàng an tâm, đợi nguy cơ hóa giải.
Vì giữ khách hàng, hắn thậm chí trả lãi cho khách. Phải biết rằng trước đó người gửi tiền chẳng những không có lãi, thậm chí còn phải trả tiền "bảo vệ" cho tiền trang. Giờ Trương Phượng Khanh hô lớn "gửi tiền có lãi", tuyệt đối là dụ hoặc lớn.
Hắn dùng hết 18 món võ nghệ, cuối cùng ổn định được khách hàng các nơi, nhưng ở kinh thành thì lòng tin khách hàng đã tụt xuống đáy. Ngày Nhật Thăng Long rất có khả năng xuất hiện rút tiền quy mô lớn.
Tuy dự liệu được, nhưng phân hiệu Bắc Kinh không ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, chỉ xin tổng hiệu cho sử dụng bạc dự trữ mà thôi.
Trương Phượng Khanh nhiều năm kinh doanh biết, tín dụng là thứ vô hình, nhưng là sinh mệnh của tiền trang, mất nó, là như tuyết lở không vãn hồi lại được.
Nếu không áp dụng biện pháp khẩn cấp, đế quốc tài chính bọn họ vất vả gây dựng sẽ mau chóng sụp đổ, thậm chí tạo thành đả kích hủy diệt với tập đoàn Tấn thương.