- Đây là vinh hạnh của ta. - Sa Vật Lược cười cảm kích nói với Thẩm Mặc: - Ta có thể quen biết đại nhân, đó thực sự là thánh mẫu chúc phúc, sự chiếu cố và trợ giúp của ngài và bằng hữu của ngài đối với ta, là điều ta suốt đời không thể báo đáp, chúa nhất định sẽ chúc phúc cho các người.
- Quen biết với ông cũng là niềm vinh hạnh của ta, thần phụ.
Nụ cười của Thẩm Mặc ấm áp như ánh sáng mặt trời, làm cho Sa Vật Lược khôi phục trấn định:
- Xin đại nhân chỉ điểm sai lầm.
- Kỳ thật cho tới nay ông đều làm rất khá.
Thẩm Mặc liền nhiệt tình bày mưu tính kế:
- Trước khi chưa được chấp nhận thì không thể vội vã hành động, phải trước tiên tạo được hình tượng tốt đẹp của mình. Hiện tại hình tượng cá nhân của ông xem như là lập được rồi. Mọi người đều biết, Sa Vật Lược là người tốt, trí giả, thân sĩ, nhưng lý giải đối với giáo phái của các ông thì còn xa mới đủ. Ông mà tùy tiện yêu cầu truyền giáo, cho dù hoàng đế của chúng tôi có nhân từ, sợ rằng các đại thần cũng sẽ không đáp ứng.
- Ý của đại nhân là bảo ta trước tiên lén lút một chút tuyên truyền bản giáo ư? - Sa Vật Lược hỏi.
- Không thể nhắc đến chữ "giáo" được...
Thẩm Mặc doạ:
- Hiện tại người trong nước mẫn cảm lắm, ông lại là dị tộc, sợ rằng vừa nghe thấy ông tuyên truyền thì đã lập tức xách đi gặp quan phủ rồi.
- Vậy nên làm sao? - Sa Vật Lược có chút mơ hồ.
- Thánh nhân nói, đại âm nhược hi, đại thành nhược khuyết. - Thẩm Mặc bí hiểm nói: - Tuyên truyền cao minh nhất không phải là gào to giáo phái của mình lợi hại thế nào, mà là khiến mọi người tự động nhận thức được, ưu điểm của giáo phái các người.
- Ta hiểu được. - Sa Vật Lược kinh hỉ nói: - Đại nhân bảo ta là, sau này làm chuyện gì cũng phải giơ lên cờ hiệu của bản giáo?
- Đúng vậy.
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Mặc dù ta không thể phê chuẩn ông truyền giáo, nhưng thân là quan viên chủ quản phương diện tôn giáo của Đại Minh, phê chuẩn ông lấy thân phận của đạo Thiên Chúa hoạt động ở kinh thành thì cũng không thành vấn đề.
Lại nói:
- Ông còn có thể lấy danh nghĩa sứ đoàn của Phật Lãng Cơ, kêu gọi không quá 50 người bạn tạm trú ở kinh thành...
50 người là hạn chế về nhân số của Đại Minh quy định sứ đoàn vào kinh, mà sứ đoàn sau khi vào kinh, tính huống ở lì không đi rất nhiều. Đây không phải là lạm dụng chức quyền, mà là xử lý linh hoạt trong phạm vi chức quyền, ai cũng không bới móc khuyết điểm được.
- Thật tốt quá...
Nghe được Thẩm Mặc ưu đãi, Sa Vật Lược vui mừng khôn xiết:
- Đại nhân ngài thực sự là thiên sứ hạ phàm.
Nếu không phải lễ tiết của thế giới Đông Phương không cho phép, ông ta rất muốn tiến lên ôm một cái.
- Vì giúp bằng hữu không nề chi mà. - Thẩm Mặc hùng hồn cười nói: - Nhưng tuyệt đối phải nhớ kỹ, đừng có tự mình truyền giáo. Thần phụ ông đương nhiên sẽ không, nhưng những người bọn sau này của ông khả năng nhất thời nóng ruột, làm ra việc gì không thể vãn hồi thì ta không dễ xử lý đâu.
- Đại nhân yên tâm, ta lấy danh nghĩa của thánh mẫu Maria phát thệ, ta sẽ chọn kỹ càng đồng bạn tiến kinh, nhất định sẽ ràng buộc họ. - Sa Vật Lược nặng nề gật đầu nói: - Sẽ không gây ra bất cứ phiền phức gì cho đại nhân.
Thẩm Mặc gật đầu cười nói:
- Rất tốt, ta tin tưởng ông.
Nói rồi đứng dậy, cất cao giọng nói:
- Được rồi, thần phụ, lo lắng của ông đã không còn, cơm chúng ta cũng ăn xong, không bằng chúng ta đến hoa viên tản bộ, trò chuyện về cái nhìn của ông đối với Đại Minh đi.
- Cầu còn không được.
Sa Vật Lược đã sớm ôm một bụng quan điểm và nghi vấn, ông ta biết hiện tại chính là cơ hội tuyệt hảo để giải nghi ngờ...Có thể nghe được kiến giải của vị quan lớn Đại Minh anh minh này, ngày sau tất nhiên sẽ có lợi rất lớn cho mình.
Hai người liền rời khỏi phòng tiếp khách, đi tới tiểu hoa viên tại hậu viện... Lễ bộ ít người, nha môn nhưng không nhỏ, các ti quan lại đều làm công tại tiền viện, toàn bộ hậu viện đều dành cho thượng thư và thị lang đại nhân, có vẻ xa xỉ hơn so với Hộ bộ, Lại bộ cực kỳ chật trội.
Bước trên con đường đá đầy là vàng, Thẩm Mặc nhẹ giọng hỏi:
- Ông tới Đại Minh cũng mấy năm rồi, không ngại nói một chút cái nhìn của ông đối với quốc gia này đi.
Rồi nhìn ông ta:
- Hiện tại ta không phải là quan viên triều đình, chỉ là một người bằng hữu của ông thôi, cho nên...
- Ta đương nhiên sẽ nói thật tình, kẻ nói dối sẽ không được lên thiên đường đâu. - Sa Vật Lược nghiêm mặt nói.
"Xem ra ta đã định trước phải xuống địa ngục rồi." Thẩm Mặc không khỏi bi ai thầm nghĩ:
- Mời nói.
- Đây là một đế quốc vĩ đại có lãnh thổ rộng lớn, sản vật phong phú...
Thuyết pháp của Sa Vật Lược có chút khen ngợi quá đáng.
- Ta muốn nghe không chỉ là lời hữu ích.
Thẩm Mặc cũng không chấp nhận:
- Ông chỉ có nói chỗ tốt những năm gần đây, hiện tại ta muốn nghe chỗ không tốt...
Sa Vật Lược dù sao cũng là người phương Tây, tính tình ngay thẳng, không khéo che giấu, liền ăn ngay nói thật:
- Ta phát hiện bách tính và quan viên của Đại Minh phần lớn không có lý giải gì đối với thế giới hải ngoại, đến nỗi rất nhiều người cho rằng Đại Minh chính là toàn bộ thế giới, các phiên bang tiểu quốc còn lại chỉ nằm ở góc cạnh thế giới. Trong các tác phẩm các ngươi rất ít nhắc tới ngoại quốc, cho dù thỉnh thoảng có địa phương được đề cập thì cũng thường gọi chung là "nơi hoang man". Đương nhiên, đại nhân không giống...
Nói xong ông ta nhìn Thẩm Mặc, thấy y thần sắc như thường, ý bảo mình tiếp tục, liền nói tiếp:
- Kết quả dẫn đến họ tương đối bài xích và mâu thuẫn đối với các nhân sĩ ngoại lai như ta.
Hiếm khi có cơ hội nói hết, Sa Vật Lược cũng dứt khoát thổ lộ:
- Người Đại Minh đều coi toàn bộ người ngoại quốc là người không văn minh, không có tri thức, đồng thời còn dùng từ ngữ như vậy để xưng hô với chúng tôi.
Xem ra lòng tự trọng của vị thần phụ này vẫn bị thói khinh thị của người Đại Minh làm tổn thương không nhẹ.
Thẩm Mặc nhẹ giọng an ủi:
- Đại Minh bế quan tỏa cảng 150 năm, mấy thế hệ cũng chưa từng nhìn thấy người ngoại quốc, khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên, nhưng xin tin tưởng ta, bách tính Đại Minh đều có giáo dục, đại đa số người vẫn lấy lễ đối đãi.
- Điều này ta hoàn toàn đồng ý. - Sa Vật Lược gật đầu nói: - Sau khi vượt qua xa lạ lúc ban đầu, chúng tôi cũng đã thành hảo bằng hữu, đều tranh nhau mời ta ăn cơm, hỏi cái này hỏi kia, hết sức thân mật mà hiếu kỳ.
Thoáng dừng lại mới nói:
- Ta phát hiện, người Đại Minh có một loại tính tình ngây thơ, một khi ý thức được hàng ngoại quốc có chất lượng rất tốt thì đều thích những thứ ngoại lai hơn cả những thứ của mình; một khi cho rằng quan niệm ngoại lai là chính xác thì triệt để phủ định truyền thống của mình. Ta cảm thấy thói tự đại và bài xích của họ là xuất phát từ việc bọn họ không biết trên thế giới còn có nhiều thứ tốt hơn, có nhiều khoa học và chân lý hơn.
Trong đình viện hết sức an tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt khi giẫm chân lên lá cây phát ra, cùng giọng nói khàn khàn lại có chút gượng gạo của Sa Vật Lược:
- Hai năm nay ta dùng rất nhiều thời gian để học tập các kinh điển cổ đại của Trung Quốc, nhưng thứ ta nói thẳng, cũng không có thu hoạch gì, trái lại làm cho ta càng thêm... mê man.
- Vì sao mê man? - Thẩm Mặc khẽ thở dài nói.
- Ta phát hiện toàn bộ thư tịch được xã hội tán thành và phổ biến thì đều về phương diện đạo đức triết học, hơn nữa những sách này đều thiếu khuyết khái niệm quy tắc logic, cho nên khi tiến hành trình bày tại một số phương diện nào đó thì không chút nào suy nghĩ đến sự liên hệ nội tại giữa các nhánh của toàn bộ hệ thống, kết quả chỉ là một loạt cách ngôn và suy luận hỗn loạn.
Sa Vật Lược có chút áy náy nói:
- Những lời này nói có hơi nặng, nhưng cổ ngữ nói "thương cho roi cho vọt", ta thật sự không thể lý giải, một quốc gia lớn thế này, tại lĩnh vực tri thức sao lại hỗn loạn như vậy chứ?