Thẩm Mặc gật đầu, ý bảo ông ta nói cho hết, thế là Sa Vật Lược nói tiếp:
- Hơn nữa tại một số phương diện khoa học như số học, thiên văn học, hình học cũng tồn tại lỗ hổng và thiếu sót nghiêm trọng. Ta đoán nguyên nhân có thể là tại Đại Minh chỉ có nghiên cứu triết học mới được coi là nghiên cứu học vấn, mới có khả năng được bổ nhiệm làm quan viên. Mà quan viên, hầu như là chức nghiệp được kính nể duy nhất tại Đại Minh, toàn bộ người tham dự vào trong đó đều được công nhận là đã đạt được đỉnh điểm của hạnh phúc. Kết quả dẫn đến không ai nguyện ý vất vả đi nghiên cứu số học hoặc là khoa học, trừ phi bởi vì các loại nguyên nhân mới đành phải vứt bỏ học nghiệp, mới có thể đi nghiên cứu số học và y học, những nghề nghiệp này cũng không được người kính trọng.
- Quan sát của ông rất tỉ mỉ...
Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Đúng vậy, đây là bệnh trạng của xã hội.
- Ta cảm thấy bệnh căn ngay ở trên chế độ chọn lựa quan viên, trong mắt người phương Tây chúng tôi, "chế độ khoa cử" là một một tổ chức nghiêm mật chưa từng có, hoàn toàn bao phủ lên hết các công trình vĩ đại của xã hội.
Sa Vật Lược ngả hai tay nói:
- Nhưng nó chỉ thi trình độ triết học của người dự thi, quan chủ khảo cũng chỉ tuyển ra từ trong số các nguyên lão triết học, chưa bao giờ tăng thêm một chuyên gia quân sự hoặc số học gia hoặc y sinh, càng không có các khoa học gia hiếm thấy tại Đại Minh.
Rồi ông ta tỏ vẻ không đồng ý:
- Tại Đại Minh, mọi người hình như đều cho rằng người am hiểu về triết học thì có thể làm ra phán đoán chính xác đối với bất luận vấn đề gì, nhưng trên thực tế, khác nghề như cách núi, họ cũng không thể đảm nhiệm được. Một quốc gia cần phải có nhân tài về các phương diện như kiến trúc, kế toán, quân sự, pháp luật... cộng đồng quản lý, mà không nên giao phó hết toàn bộ cho triết học gia nắm giữ.
- Nói rất đúng đấy.
Thẩm Mặc vẫn là lần đầu tiên nghe một người ngoại quốc tỉ mỉ quan sát Trung Quốc rất nhiều năm tới đánh giá quốc gia của mình. Sa Vật Lược nói có thể không được đầy đủ chính xác, nhưng thực sự khiến y có cảm ngộ rất sâu:
- Vậy ông cho rằng Đại Minh ta nên cải chính như thế nào?
- Ta cảm thấy đây không phải là vấn đề, quan viên của Đại Minh đều là học giả tinh thông triết học, điều này giúp cho họ có được phong độ và tu dưỡng cá nhân rất tốt, thích lắng nghe các quan điểm đề xuất từ lý tính, mặc dù họ có chỗ không đúng, nhưng chỉ cần có người có thể lý tính vạch ra cho họ, sau khi trải qua suy nghĩ lý tính, họ sẽ từ từ bị thuyết phục đích.
Sa Vật Lược dừng bước, nhìn Thẩm Mặc thật sâu:
- Cản trở lớn nhất để cho họ có thể thoát khỏi ràng buộc, lấy thái độ bình đẳng để đối đãi với thế giới không biết, đặc biệt là học vấn bên ngoài của triết học.
- Không sai. - Thẩm Mặc gật đầu, trầm giọng nói: - Vậy nên bài trừ những cái ràng buộc đó thế nào đây?
- Chỉ có ánh sáng của khoa học. - Sa Vật Lược gằn từng chữ.
- Nói rất đúng. - Thẩm Mặc gật đầu nói: - Khoa học, đây quả thật là thứ Đại Minh yêu cầu nhất.
Sa Vật Lược đặt tay phải lên ngực trái, khom lưng thật sâu với Thẩm Mặc và nói:
- Giê xu giáo hội nguyện tận chút sức lực, phái học giả chính trực thành khẩn hiệp trợ đại nhân truyền bá ánh sáng của khoa học.
Thấy ông ta trang nghiêm như vậy, Thẩm Mặc cười rộ lên nói:
- Ta đại biểu cá nhân, nhiệt liệt hoan nghênh, tương lai gặp phải trắc trở thì cứ việc tới tìm ta.
Hai người rất rõ ràng, đây là một việc đôi bên theo như nhu cầu, lưỡng hảo hợp nhất, nhưng đều tâm chiếu bất tuyên.
- Có những lời này của đại nhân, ta càng có thêm tự tin hơn rồi.
Sa Vật Lược hài lòng cười ra tiếng, nói xong từ trong tay áo lấy ra một cái hộp nhỏ mặt nhung thiên nga, dâng tặng cho Thẩm Mặc:
- Đây là chút tâm ý nho nhỏ, không biểu lộ hết được kính ý.
Thẩm Mặc sửng sốt rồi mới kịp phản ứng, thầm nghĩ lão tây này ở Trung Quốc thời gian dài cũng học được tặng lễ rồi, y không khỏi mỉm cười nói:
- Giữa hai ta đâu cần làm thế này?
- Đây là Giê xu giáo hội tặng cho đại nhân. - Sa Vật Lược giải thích: - Vì cảm tạ sự chăm sóc của đại nhân đối với bỉ hội, một chút tâm ý mà thôi, xin đừng chối từ.
Thẩm Mặc bình thường sẽ không nhận quà tặng, nhưng thái độ của lão tây này rất kiên quyết, y nhún nhường vài lần cũng không được, đành phải nhận lấy trước, thầm nghĩ chốc nữa sẽ bảo người kiếm cái khác tặng cho lão.
Tiễn bước Sa Vật Lược đi rồi Thẩm Mặc trở lại phòng Thiêm áp, mở cái hộp nhỏ ra xem, thấy là một chiếc đồng hồ bỏ túi vỏ cứng chạm trổ bạc, mặt bằng thủy tinh tự nhiên, đế lót vải gấm màu lam. Có thể tại niên đại này thấy được một chiếc đồng hồ bỏ túi to bằng lòng bàn tay, lục trùng kích đối với Thẩm Mặc có thể nghĩ.
Thẩm Mặc cầm lấy chiếc đồng hồ tỉ mỉ quan sát nó, thấy biểu hiện trên mặt đồng hồ là tình cảnh một người thả câu bên bờ sông một trấn nhỏ, một người độc bộ đầu cầu. Thiên nga bơi lôi trên mặt hồ, hai bờ sông là đài quan sát, giáo đường, thành nhỏ, toà tháp, nhà, gò đất và hàng liễu rủ, đủ loại phong tình cảnh vật rõ ràng trước mắt, như với tay có thể chạm. Trên vòng đồng mặt ngoài đồng hồ có hoa tu líp Hà Lan, cùng hoa văn chạm bằng thủ công. Đồng hồ có khắc chữ số La Mã để tính thời gian, chiếc kim đồng hồ bằng chất thép đang im lặng qua lại. Quả là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ...
Thẩm Mặc chấn động rất sâu, trong lòng thì lại rất đỗi ngạc nhiên... Lẽ nào công nghệ cơ giới của Châu Âu đã tiên tiến đến loại trình độ này rồi? Cảm giác nguy cơ tràn ngập trong lòng, khiến lòng ham muốn của y giảm mạnh. Thật ra Thẩm Mặc không biết, cho dù tại Châu Âu, đây cũng chỉ có thể xem như là một sản phẩm thủ công mỹ nghệ mà thôi, cự ly cách sản xuất công nghiệp chân chính còn phải vài trăm năm nữa.
- Đại nhân...
Vương ở ngoài cửa khẽ lên tiếng gọi, đánh thức Thẩm Mặc từ trong thế giới tinh thần, vô ý thức bỏ chiếc đồng hồ vào trong ngăn kéo, y khẽ nói:
- Chuyện gì.
- Ti Chủ khách lang trung Thôi Tông Nghiêu cầu kiến.
- Mời vào.
Ngay sau đó chẳng mấy chốc, một quan viên ngũ phẩm tuổi trạc 40 từ bên ngoài vào, cung kính hành lễ:
- Tham kiến bộ đường.
Thẩm Mặc ôn hoà cười nói:
- Mời Thôi đại nhân ngồi, dâng trà.
- Đa tạ bộ đường.
Thư lại bưng trà lên, Thôi Tông Nghiêu lần thứ hai cảm tạ. Hắn biết Thẩm Mặc không thích dài dòng, liền đi thẳng vào chủ đề:
- Có đặc phái viên của nước Lữ Tống tại Nam Dương đưa quốc thư cho ti Chủ khách, yêu cầu triều kiến.
(Ti Chủ khách chủ quản sự vụ ngoại giao)
- Lữ Tống...
Thẩm Mặc lẩm nhẩm địa danh này.
- À, đó là một đảo quốc tại Nam Dương.
Thôi Tông Nghiêu lại cho rằng y không biết địa phương này nên vội vàng giải thích:
- Năm đầu Hồng Vũ, từng tiếng cống xưng phiên, triều ta cũng sai quan đưa chiếu phủ dụ cho nước này. Tới năm Vĩnh Lạc, tổng cộng tiến cống năm lần, sau đó lâu không tới, không biết lần này đến đây là có mục đích gì.
Nói đoạn dâng lên quốc thư màu xanh nhạt.
- Đặc phái viên đó hiện đang ở đâu? - Thẩm Mặc tiếp nhận, nhìn lướt qua rồi trầm giọng hỏi.
- Đang đợi hồi văn tại Thượng Hải. - Thôi Tông Nghiêu nói: - Chấp thuận hay không vẫn cần do đại nhân định đoạt.
- Ừm.
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Lệ cũ trước kia thế nào?
- Thường là không được yết kiến.
Thôi Tông Nghiêu cười khổ nói:
- Nhất là tình cảnh hiện tại, nói thật chứ, chúng ta thật chịu không nổi.
Ngoại sứ đến đây thường đều là triều cống. Cái gọi là triều cống, chính là phiên quốc vào triều cống hiến thổ sản. Nói là tới tiến cống tặng lễ, nhưng thật sự hưởng không nổi, bởi vì Minh triều tự xưng là thiên triều thượng quốc, thường thường cấp cho hồi lễ thập bội, thậm chí gấp trăm lần... Kết quả rất nhiều tiểu quốc thấy được chỗ tốt, đều hăng hái đến đây "triều cống", kỳ thật không khác gì lừa gạt.
Mặc dù Minh triều đất rộng của nhiều nhưng cũng không chịu nổi, cho nên nghiêm ngặt quy định tư cách và chu kỳ nhập cống, cùng với quy mô của cống đoàn, lúc này mới giảm chi tiêu xuống...Kết quả rất nhiều nước phụ thuộc vừa thấy không có lợi liền không tới cửa nữa, tỷ như Lữ Tống chính là loại tình huống này. Sau đó Minh triều lại thi hành bế quan toả cảng, quốc lực cũng bắt đầu suy thoái, thế là lại thi hành thêm nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, thường xuyên lấy "cống phi kỳ", "cống phi đạo" hoặc "cống bất hợp pháp" mà khước từ, hiện tại vừa thấy là phiên quốc hơn 100 năm chưa đến thăm, Thôi lang trung liền vô ý thức muốn đẩy ra ngoài.