Bầu trời mây đen rậm rạp, mặc dù đã là giờ Mẹo, nhưng vẫn đưa tay không thấy năm ngón.
Trước Thừa Thiên môn treo cao tám cái đèn lồng lớn, bởi lẽ quốc tang chưa hết nên còn dùng vải trắng che, ánh sáng thảm đạm chiếu vào trên người các quan viên hậu triều trước cửa cung, chiếu rọi ra từng khuôn mặt âm trầm thậm chí kinh khủng. Bầu không khí cực kỳ trầm trọng, đã hình thành đối lập rõ nét với tràng diện náo nhiệt bình thường nói giỡn pha trò của chúng quan viên trước khi bước vào Thừa Thiên môn.
Đoàn người trầm mặc hơi có gây rối, các quan viên theo tiếng nhìn lại, thấy dưới dẫn dắt của hai ngọn đèn lồng, các Đại học sĩ cùng nhau đi tới từ phương hướng nội các, hiển nhiên các các lão đã một đêm chưa ngủ để mà nghiên cứu đối sách.
Bách quan nhìn xung quanh, muốn nhìn ra chút manh mối từ trên mặt các các lão...Một thấp một cao đi tuốt đằng trước là thủ phụ Từ Giai và thứ phụ Cao Củng. Từ các lão vẫn như giếng cạn không có sóng, ai cũng đừng nghĩ nhìn ra cái gì, nhưng từ trên sắc mặt xanh đen của Cao các lão là có thể đoán được, thế cục hình như xấu hơn tưởng tượng nhiều.
Các các lão luôn đến đúng thời gian, vừa mới đứng ổn định tại triều ban, trên lầu canh liền vang lên tiếng chuông, Thừa Thiên môn từ từ mở ra, bách quan im lặng xếp thành hàng, nối đuôi nhau mà vào...
Trên Kim điện, Long Khánh hoàng đế đã sớm đợi ở đó rồi, mặc dù ưa thích an nhàn, nhất là không thích sáng sớm, nhưng tiếng báo nguy liên tiếp truyền đến đã làm cho hoàng đế trẻ tuổi phải trắng đêm mất ngủ, lần đầu tiên khẩn cấp muốn gặp các đại thần của hắn.
Khi bách quan hô to vạn tuế, hoàng đế cảm thấy có cảm giác an toàn hơn, nhưng trong tiếng nói của quan tuyên dụ Hồng lư tự thì rất nhanh lại biến mất, quan tuyên dụ trước tiên tuyên đọc bí tấu của tổng đốc Tuyên Đại - Vương Chi Cáo: "Thần dò xét biết được Lỗ tù Yêm Đáp suất lĩnh 8 vạn thiết kỵ đã từ Tấn Trung vòng qua Đại Đồng, đã chấn động kinh sư, thỉnh xin tiếp ứng, hoặc tăng thêm quan Cư Dung."
Lại tuyên đọc cấp tấu của kế liêu tổng đốc Tào Bang Phụ: "Hơn 3 vạn kỵ binh của bộ Thổ Man Thát Đát đã men theo bờ sông tiến tới cửa Cổ Bắc, Kế trấn báo nguy."
Mặc dù Long Khánh không để tâm đối với chính sự, nhưng Đại Minh thiên tử thủ biên giới, hắn đương nhiên biết Đại Đồng và Kế trấn chính là ngõ Đông Tây của kinh thành, hiện giờ đông đại môn đã bị vượt qua, tây đại môn cũng ngập nguy cơ, đã hình thành thế kẹp giữa, hiển nhiên lần này người Mông Cổ đến đây là rất có tính toán.
Thế là, sau khi Long Khánh hoàng đế đăng cơ, đạo thánh chỉ nghiêm khắc đầu tiên đã ra đời. Quan Tuyên dụ tiếp nhận một đạo chỉ dụ do thái giám đưa cho, rồi cao giọng tuyên đọc: "Biên tướng sợ địch khiếp chiến, Binh bộ tê liệt, khiến Thát Lỗ tiến quân thần tốc, còn muốn động đến đế kinh của ta, trẫm rất buồn lòng, chúng thần các ngươi chẳng phải hổ thẹn sao?"
Nghe được hoàng đế chỉ trích, Từ Giai đứng dậy khỏi cẩm đôn, suất lĩnh bách quan dập đầu thỉnh tội.
- Dập đầu có ích lợi gì, đứng lên hết đi. - Long Khánh cũng không biết là tức giận hay là không đủ hơi, giọng cũng hơi run: - Nhanh chóng thương nghị ra một đối sách đi, đừng đợi người ta binh lâm thành hạ.
Từ Giai đỡ cẩm đôn đứng dậy, cung kính an ủi hoàng đế:
- Bệ hạ bớt giận, mặc dù Thát Lỗ thế tới mãnh liệt, nhưng triều đình cũng làm đầy đủ chuẩn bị, tất sẽ không tái diễn thảm kịch "Canh thú chi biến".
Rồi nghiêng đầu nhìn Dương Bác ở đối diện:
- Cứ mời Binh bộ phân trần cho hoàng thượng đi.
Mặc dù tình huống đã hết sức khẩn cấp, nhưng từ trên mặt Binh bộ thượng thư Dương Bác nhìn không thấy một tia kinh hoảng, đời này hắn đã gặp qua nhiều sóng gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bảo trì bình tĩnh. Hắn đứng ra khỏi hàng tấu:
- Khải tấu bệ hạ, từ năm ngoái cựu thần tiếp nhận phòng vụ của kinh thành tới nay, vẫn một mực mưu cầu chuyển biến chiến lược phòng ngự của kinh thành, từ cư trọng ngự khinh(nắm giữ binh quyền để khống chế chính quyền) ban đầu cố thủ thành Bắc Kinh đã chuyển hướng lấy toàn bộ phòng ngự của vùng kinh kỳ làm điểm. Vì đạt được mục đích này, vi thần không ngừng điều Vệ kỳ quân bên ngoài luân phiên thao luyện tại kinh sư, cũng điều chỉnh một loạt phương tiện quân sự diêu tương hô ứng, hiện tại quan binh kinh doanh đã hoàn thành huy động, binh của cần vương các nơi cũng vào đúng vị trí, đã xây dựng một hệ thống phòng ngự ngoại vi, mặc dù không phải là thiên y vô phùng, nhưng khi công phá trước quân trấn ngoại vi của chúng ta, người Mông Cổ sẽ không dám tự tiện vượt qua Lôi Trì, mơ ước kinh thành.
Nghe xong Dương Bác nói, Long Khánh đã ổn định tâm trạng, long nhan đại duyệt nói:
- Thảo nào phụ hoàng muốn giao việc phòng vụ kinh kỳ cho Đại tư mã, ngài quả là định hải thần châm của Đại Minh ta.
- Nhưng phòng vụ của kinh kỳ cấu trúc trong thời gian ngắn ngủi, vả lại kinh phí vẫn chỉ như giật gấu vá vai, đặc biệt là khuyết thiếu binh lực cơ động, cho nên... Bảo vệ kinh đô thì được, nhưng đẩy lui địch có lẽ bất lực.
Lão đầu cũng tự mình biết mình, thủ hạ của hắn chỉ có không tới 1 vạn kỵ binh, còn lại đều là bộ binh, lấy bộ binh đối kỵ binh thì thủ thành có thể, nhưng dã chiến cơ động thì đành chịu, cho nên sớm đưa ra cảnh báo trước, để tránh khỏi tương lai có người tham tấu mình "thấy địch sợ hãi, không dám xuất chiến".
- Triều đình nuôi quân, không phải chỉ dùng để thủ vệ kinh thành. - Cao Củng vừa nghe liền không vui, ra khỏi hàng nói: - Nếu như 10 vạn đại quân không dám ra khỏi thành, ngồi xem bách tính chịu cảnh đồ thán, vậy thiên tử tử thủ biên giới còn có ý nghĩa gì nữa?
Những lời này làm cho Dương Bác đỏ lừ mặt, hừ một tiếng nói:
- Không phải ta không muốn bảo dân, quả thật lực bất tòng tâm. Hiện thực như vậy, có khóc cũng làm được gì? Nếu như Cao các lão cảm thấy ai có thể làm được chuyện này, thì ta nguyện nhượng hiền.
- Đừng tranh luận nữa...
Thấy hai người muốn gây tranh chấp, Từ Giai lên tiếng ngắt lời:
- Cứ mời hoàng thượng quyết định đi.
- Nguyên ông...
Long Khánh thầm nghĩ, ta thì quyết được gì chứ? Hắn liền nhìn sang Từ Giai:
- Ngài nghĩ thế nào?
- Ý của cựu thần là, trước tiên làm tốt phòng ngự của kinh kỳ, phải đứng ở thế bất bại.
Từ Giai trầm giọng nói:
- Lại lệnh Vương Chi Cáo và Tào Bang Phụ hoả tốc triệu tập binh lực, mau chóng trục xuất hai lộ Thát Lỗ.
- Thiện sách. Vậy giao cho nội các lo liệu đi.
Long Khánh rốt cuộc ổn định được tâm tình:
- Chư vị ái khanh cũng phải hợp mưu hợp sức, làm tốt công tác hậu viên.
Tâm tình vừa thả lỏng, cảm giác chán chường lại kéo tới, hoàng đế thầm nghĩ, phải nhanh chóng trở lại ngủ bù một giấc...
- Tuân chỉ...
Chúng quan viên cùng nhau lĩnh mệnh.
Thật ra tác dụng của đại triều hội tối đa chỉ là làm chút động viên, cổ vũ sĩ khí, lại bởi vì bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, ít đề cập tới các việc có tính chi tiết. Sau khi tan triều, nội các còn phải mở một hội nghị nhỏ. Đó mới là nơi chân chính kết luận sách lược, bố trí nhiệm vụ.
Lần này hội nghị của nội các ngoại trừ bốn vị các lão, cửu khanh, còn có các vị quân húy chưởng quân như Anh quốc công Trương Tan, Đông Ninh hầu Tiêu Anh, cùng với các quan viên tương quan dự thính tham gia như chủ sự của Binh Bộ Thị Lang, Hộ bộ thị lang, Binh bộ ti Chức phương, khoa trưởng của Hộ khoa Binh khoa. Tất cả ngồi chật ních cả hai hàng ghế tại chính đường.