Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1245: Tây Phong Kính(2)

Chương 1245: Tây Phong Kính(2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Đẳng cấp bảo mật của hội nghị là tối cao, bốn phía phòng khách, trong viện, ngoài đại môn đứng đầy Cẩm Y Vệ toàn thần giới bị, ngay cả con ruồi cũng đừng mơ tưởng bay vào được. Hội nghị với đẳng cấp này là vì giải quyết vấn đề, cho nên sẽ không giấu diếm, tốt khoe xấu che như trên triều hội. Cho nên Từ Giai vừa khởi đầu liền đi thằng vào vấn đề:

- Lần này Yêm Đáp xâm lấn với quy mô to lớn, quả thật năm gần đây ít thấy, hơn nữa sách lược đã chuyển biến rõ ràng, không đánh thẳng kinh thành mà xâm lược các nơi như Sơn Tây, Thiên Tân, thâm nhập sâu vào biên giới nước ta, đúng là hiếm thấy.

Mọi người đang ngồi nhất thời phát ra tiếng rì rào, lúc nãy trên triều hội nói là hai lộ thát tử đều chạy đến kinh thành, nhưng hiện tại Từ các lão lại nói chúng không tới. Đến cùng chuyện là thế nào?

- Trật tự.

Cao Củng ho khan một tiếng:

- Nội các nói như vậy, thứ nhất là vì yên ổn nhân tâm, thứ hai là vì tiện bề cho động viên, không cần thiết phải để cho tất cả mọi người biết được tình hình thực tế.

Nói ra lời này kỳ thật cũng không hoang đường... Thành Bắc Kinh là thành trì kiên cố nhất của Đại Minh, có hệ thống phòng ngự hoàn thiện nhất, vật tư binh lính đầy đủ nhất. Lại còn thêm người Mông Cổ không khéo về công thành, cho nên nghe được họ tới gần Bắc Kinh, trong lòng mọi người mặc dù khẩn trương nhưng cũng sẽ không thất kinh. Mà muốn điều động nhân lực vật lực với mức độ lớn nhất, không có lý do nào đắc lực hơn so với kinh thành đối mặt công kích.

- Chư vị, cho nên trọng điểm của hội nghị lần này. - Từ Giai nói: - Không phải là phòng ngự kinh thành, mà là làm sao lui địch.

Đoạn thở dài:

- Yêm Đáp đã đồ thành Thạch Châu, Thổ Man cũng tắm máu sông Loan...

Ánh mắt ông ta đảo qua mọi người đang ngồi, khiến cho họ cảm nhận được sự cương quyết của mình:

- Bất kể dùng loại phương pháp nào cũng phải khiến chúng dừng lại, đây là yêu cầu của nội các.

- Thái độ của ta không có biến hóa. - Dương Bác lên tiếng: - Kinh sư chính là đầu não của quốc gia, liên quan đến sự tồn vong của xã tắc thì cần phải cẩn thận hành sự, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Thoáng dừng lại mới nói:

- Huống hồ Thát Lỗ vì đánh cướp mà đến, sau khi cướp đủ, tự nhiên không chiến mà lui. Dưới tình huống quân ta vô lực ứng chiến, đây là yếu lĩnh của chiến lược ngự địch lần này. Không thể biến, biến sẽ nguy.

Nghe xong lời hắn nói, kia Đông Ninh hầu Tiêu Anh bên kia sốt ruột nói:

- Nói như vậy, kinh doanh chúng ta không thể xuất kích rồi?

Mặc dù hắn tổng lĩnh kinh doanh tứ Vệ, nhưng Đại Minh lấy văn ngự võ, còn phải nghe Dương Bác chỉ huy.

- Lần này Thát Lỗ hầu như là khuynh sào xuất động, kinh doanh tổng cộng có được bao nhiêu kỵ binh? Tùy tiện xuất kích, chỉ bại không thắng. Lại nói dưới trướng của Hầu gia tất cả đều gánh vác trọng trách thủ vệ kinh đô, nếu như bởi vậy để cho Thát Lỗ thừa hư mà vào thì làm thế nào? - Dương Bác thản nhiên nói.

Thấy hắn đã định chủ ý, lão hổ không xuất động, Tiêu Anh giậm chân nói:

- Liên quan đến sinh tử của bách tính, chỉ có thể làm như không thấy sao?

Dương Bác chỉ thở dài mà không lý gì đến hắn. Tiêu Anh chỉ phải im lặng, ấm ức ngồi đó.

Thấy quân đội nhân sĩ lại muốn làm rùa đen rút đầu, Cao Củng vỗ bàn nói:

- Đường đường Hoa Hạ, lồng lộng Trung Hoa, mà lại hết lần này đến lần khác phải chịu nỗi nhục này! Bách tính lấy máu thịt của mình nuôi quân, kết quả là quân giặc xâm lấn gia viên, binh lính mình nuôi thì lại làm như không thấy, thế thì biết nói gì đây. Thát Lỗ xâm phạm, chỉ vì đánh cướp mà khoanh tay đứng nhìn, chỉ chờ chúng đánh cướp xong rồi sẽ tự động lui binh.

Trong đôi mắt hổ của hắn đã nhỏ lệ:

- Đáng thương cho thương sinh bách tính, vì sao luôn phải hy sinh cho chúng ta.

Mọi người trầm mặc, đều bị lời này của Cao Củng làm xấu hổ không ngớt. Dương Bác thì tức giận trong lòng: "Hay cho Cao Túc Khanh ngươi, lão tử chủ động mang tiếng oan cho nội các các người, ngươi không cảm kích thì thôi, lại còn mắng cả ta nữa ư." rồi hắn cười nhạt nói:

- Vậy chúng ta nhìn xem, Tân Trịnh công có diệu chiêu gì đi.

- Tuyệt đối không thể tiếp tục ngồi xem nữa.

Cao Củng đã có một chủ ý, hắn trầm giọng nói:

- Thát Lỗ nhập cảnh tới nay liên tiếp cướp bóc hơn mười phủ huyện, khẳng định thu hoạch dày, bị đồ đạc vướng bận nên đã mất đi tốc độ trước kia, vả lại tâm tính cũng sẽ phát sinh biến hóa. Mệnh quân ta chủ động nghênh địch, hàm vĩ truy kích, cho dù không thể tiêu diệt địch nhân, cũng khiến cho chúng gặp phải rắc rối, cái được không bù đắp đủ cái mất, tự nhiên sẽ bắt đầu sinh thối ý.

- Nói thì đơn giản lắm. - Dương Bác hừ một tiếng nói: - Người Mông Cổ không có thiếu ngựa như chúng ta đâu, họ có ngựa chuyên dùng để chở đồ, còn có chiến mã chuyên dùng cho đánh trận, căn bản không ảnh hưởng đến chiến lực.

- Ta nói là tốc độ, không phải là chiến lực. - Cao Củng phản bác: - Các người không phải là cả ngày nói, người ta quay lại như gió, các ngươi đuổi không kịp sao? Hiện tại có thể đuổi theo rồi, sao lại lấy chiến lưc ra nói?

- Quan binh thiếu lương, thiều tiền, thiếu người. - Dương Bác thản nhiên nói: - Càng quan trọng là thiếu kinh nghiệm dã chiến, nếu như để chúng truy kích, giống như đưa dê vào miệng cọp, vạn nhất thảm bại thì ai tới gánh chịu?

Thoáng dừng lại mới nói:

- Đừng quên, đây đang ở trước mặt thiên tử.

Lời này nói trúng tâm khảm của Từ Giai, nhưng ông ta không có hé răng, bởi vì ông ta dự liệu được điều này sẽ lọt vào phê phán.

- Luận điệu này sao nghe quen tai thế nhỉ...

Quả nhiên, Cao Củng sầm mặt nói:

- Hình như Nghiêm Tung cũng nói qua như vậy thì phải.

- Ngươi...

Trong đại sảnh trở nên im ắng, chỉ có Dương Bác phẫn nộ lớn tiếng nói:

- Ta giống Nghiêm Tung, thế thì ngươi đặt nguyên ông ở đâu.

- Hừ...

Cao Củng không nói, trong lòng ắt hẳn có một ý nghĩ khác.

- Đừng có ồn nữa.

Từ Giai rốt cuộc lên tiếng khuyên can:

- Ồn từ triều đình cho đến nội các, lẽ nào nhau có thể giải quyết vấn đề hả?

Rồi thở dài nói:

- Chân thành đoàn kết, hợp mưu hợp sức mới là chính đáng.

- Ài...

Dương Bác gật đầu, cũng không nói gì nữa.

- Chư vị, ta lập lại lần nữa, nội các đã thống nhất ý kiến rồi.

Từ Giai chậm rãi nói:

- Bất kể dùng phương pháp gì cũng phải bắt người Mông Cổ dừng lại.

Rồi nhìn Thẩm Mặc nói:

- Chuyết Ngôn, ngươi cũng từng lĩnh binh đánh giặc, lại còn đánh qua với người Mông Cổ, ngươi thấy thế nào?

- Nguyên ông, chư vị đại nhân.

Thẩm Mặc vốn không muốn nói, nhưng bị Từ Giai điểm danh đành phải hắng giọng nói:

- Ta thấy lần này người Mông Cổ tới đây rất kỳ lạ, cũng không chỉ đơn thuần đánh cướp, hình như còn có mưu đồ khác.

- Chỉ giáo cho? - Từ Giai hỏi, lực chú ý của mọi người cũng tập trung lên người Thẩm Mặc.

- Ta đã làm một thống kê phân tích về các lần xâm lấn của người Mông Cổ từ trong năm Tuyên Đức tới nay.

Thẩm Mặc lời nói ra tất có chứng cứ xác thực, đây cũng là một trong nguyên nhân khiến người khác luôn tin phục lời nói của y:

- Phát hiện xâm lấn lần này là lần người Mông Cổ xâm nhập lãnh thổ nước ta sâu nhất. Cho đến hết hôm qua, chỉ bộ Yêm Đáp đã liên tiếp cướp sạch 11 phủ huyện, còn công phá được thành trì đầu tiên. Đây là sự khác biệt rất lớn với các lần xâm lấn trước bọn chúng chỉ đơn thuần lấy cướp đoạt vì mục đích.

Tiếp theo lại giải thích:

- Nếu như chỉ vì cướp đoạt tài vật, như vậy thì chúng hoàn toàn không cần thiết phải xâm lấn sâu như vậy, cho dù dọc theo đường đi thu hoạch không đủ, như vậy sau khi công hãm thành Thạch Châu cũng nên triệt để thỏa mãn, dẹp đường hồi phủ rồi... Nhưng hiện tại chúng dưới tình huống tất cả quân dân ta đều đang cảnh giới mà tiếp tục thọc sâu vào hoạt động, hiển nhiên là có dụng ý khác.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch