Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1247: Tây Phong Kính(3)

Chương 1247: Tây Phong Kính(3)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Ghé tai qua đây.

Trương Cư Chính thần bí cười nói. Thẩm Mặc đành phải ghé đầu qua nghe hắn nói một hồi, rồi cũng biến sắc:

- Huynh như vậy không quá chính đáng rồi đấy?

- Yên tâm đi, nếu như lão sư trách tội thì ta sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm. - Trương Cư Chính vỗ ngực nói, rồi chuyển đề tài: - Nhưng ngươi cũng phải nói rõ ngọn ngành với ta, có bao nhiêu phần trăm đánh thắng trận này?

Nói rồi hai mắt tỏa sáng cười rộ lên:

- Thẩm Giang Nam ngươi không có bảy thành nắm chặt là tuyệt đối sẽ không nói những lời đó đúng không.

- Ha ha...

Thẩm Mặc nếu pha trò nữa thì thật mất thân phận, y liền lắc đầu:

- Chuyện chiến tranh có ai nói rõ ràng được đâu.

- Vậy thì 50-50 đi? - Trương Cư Chính vỗ tay cười nói: - 50-50 trong mắt Thẩm Giang Nam ngươi cũng chắc chắn hơn người khác nhiều.

Cũng không hỏi Thẩm Mặc chuẩn bị cụ thể thế nào, Trương Cư Chính liền chắp tay nói:

- Cứ quyết định thế đi, ngày mai đừng quên thượng thư, tìm từ phải sục sôi, đừng làm cho nhân tâm nguội lạnh thì không được đâu.

Nói xong lên kiệu trước, nghênh ngang mà đi.

Nhìn cỗ kiệu của hắn đi xa, Thẩm Mặc thầm nghĩ nếu so về quyết đoán thì Trương Thái Nhạc này mạnh hơn ta nhiều. Nghĩ vậy, y không khỏi cười khổ lắc đầu, vung tay áo một cái rồi cũng lên kiệu, dẹp đường hồi phủ.

Về đến nhà, Thẩm Mặc thay đổi thường phục rồi đi đến tiền viện, tại đây thấy một bóng hình cao lớn đang đứng ở cửa thuỳ hoa, thỉnh thoảng dáo dác nhìn quanh.

- Có việc hả Dẫn Thành? - Thẩm Mặc đi qua và mỉm cười hỏi.

Thì ra lão sư Lý Thành Lương của con trai y. Hắn nghe vậy khom người thi lễ:

- Bộ đường, tại hạ đợi ở đây đã lâu rồi.

- Có chuyện gì sao? - Thẩm Mặc đứng yên nói.

- Tại hạ nghe nói, tình thế của Thát Lỗ đã rất nguy cấp...

Lý Thành Lương nói:

- Ngày hôm nay đã đến Binh bộ hỏi thăm một chút, nói là quân đội thiếu khuyết quân quan, không quản có vượt qua kiểm tra hay không, chỉ cần hiện tại nguyện ý nhập ngũ thì sẽ lập tức được đồng ý kế tục quân chức.

- Ừm.

Thẩm Mặc gật đầu nói:

- Nhưng cái này có thể đánh đổi bằng tính mệnh, phải lên chiến trường đấy.

- Đúng vậy, đao kiếm không có mắt, nói không chừng ngay cả bổng lộc cũng chưa được lĩnh một lần thì đã phải truyền lại chức vị cho con trai rồi.

Thẩm Minh Thần ở đằng trước đi đến. Hắn đến để xem Thẩm Mặc đã về chưa, nghe được đối thoại của hai người cũng nhịn không được xen mồm vào.

- Câu Chương tiên sinh nói thế sai rồi. - Lý Thành Lương lại vẻ mặt thản nhiên nói: - Thiên chức của người làm lính phải là bảo vệ quốc gia sao? Sợ chiến tranh thì còn làm lính làm gì?

Lời này làm Thẩm Minh Thần rất mất mặt, hắn ngượng ngùng nói:

- Tính ta lắm miệng, tính ta lắm miệng đi.

Rồi nhìn sang Thẩm Mặc nói:

- Đại nhân, họ bảo ta tới xem ngài đã về chưa.

- Giờ ta sẽ qua đó.

Thẩm Mặc gật đầu, rồi quay qua nói với Lý Thành Lương:

- Nếu Dẫn Thành đã có ý định báo quốc, vậy cùng đi đi.

- Vâng ạ.

Lý Thành Lương rung người một cái, khí phách lộ ra ngoài, bộ dáng tú tài chán chường trước kia chỉ thoáng cái đã tan biến.

Ba người tới thư phòng, Vương Dần và Dư Dần đã đợi ở đó.. Đi vào, Lý Thành Lương liền bị mấy bản địa đồ treo trên tường hấp dẫn. Thấy hắn nhìn đến xuất thần, Thẩm Minh Thần trêu ghẹo:

- Nhìn hiểu không?

- Đương nhiên.

Lý Thành Lương chỉ vào từng bức nói:

- Đây là địa đồ kinh kỳ, đây là Sơn Tây, đây là trực đãi, đây là bản đồ toàn bộ.

- Có bản lĩnh đấy...

Thẩm Minh Thần cười hà hà nói.

- Đừng giỡn nữa.

Vương Dần thản nhiên nói:

- Dẫn Thành là có tài của phi tướng, chỉ là bình thường ngươi có mắt không tròng mà thôi.

- Đa tạ Thập Nhạc công khích lệ, tại hạ không dám.

Nghe Vương Dần đem mình so sánh với Lý Quảng, Lý Thành Lương đột nhiên cảm thấy được khích lệ rất nhiều, chí ít hiện nay hắn còn chưa tưởng tượng qua thành tựu của mình có thể được đuổi kịp vị Phi Tướng Quân đại danh đỉnh đỉnh đó.

Thẩm Mặc ngồi tại chủ vị, bưng tách trà nóng Dư Dần vừa mới dâng lên rồi cười nói:

- Phùng Đường dịch lão, Lý Quảng nan phong(*), ta thấy Lý Thành Lương người phải may mắn hơn họ nhiều.

(*Cảm khái sinh không gặp thời)

Lý Thành Lương nghe vậy trong lòng run lên, hướng về Thẩm Mặc nặng nề gật đầu nói:

- Ta sẽ không làm cho đại nhân thất vọng.

- Tốt tốt.

Thẩm Mặc mỉm cười gật đầu nói:

- Ngươi cứ ngồi ở bên cạnh, nghe Thập Nhạc công nói chuyện.

Lý Thành Lương liền ngồi ở bên phải đưa lưng về phía cửa, nghiêm chỉnh như một học sinh.

- Bắt đầu đi. - Thẩm Mặc dựa lưng vào ghế rồi nói với mấy vị trợ tá: - Trước tiên nói cho ta biết kết luận.

Đêm qua, y nói với ba người là mình muốn tiếp cái củ khoai lang phỏng tay này, rồi để cho họ nghiên cứu xem có nắm chặt hay không. Hiện tại họ tìm mình tới đây, hiển nhiên là đã có kết luận.

Dư Dần liền đứng dậy, trước tiên cung kính hành lễ với Thẩm Mặc, sau đó trầm giọng nói:

- Mệnh của tôn đại nhân ba người chúng tôi đã suy diễn toàn bộ thế cục, nhất trí cho rằng, có thể đánh một trận.

- A?

Thẩm Mặc không khỏi ngồi thẳng người, vẻ mặt chăm chú lắng nghe.

Dư Dần liền chậm rãi nói:

- Binh pháp nói, phải từ năm phương diện phân tích nghiên cứu, so sánh các loại điều kiện của song phương địch ta thì có thể đoán trước thắng bại của chiến tranh. Một là đạo, hai là thiên, ba là địa, bốn là tướng, năm là pháp. Cái gọi là "Đạo", đó là đạo nghĩa của chiến tranh, đứng ở một phương đạo nghĩa mới có thể khiến quân đội vào sinh ra tử mà không ngại an nguy. Lần này thát tử xâm lấn, chúng ta bảo vệ quốc gia, cho nên đạo nghĩa ở bên phía chúng ta; mà cái gọi là "Thiên", là thiên thời, phải nhân thời chế nghi, dĩ thuận thiên thời. Sắp tới mưa thu cả tuần(10 ngày), chiến mã dễ sinh bệnh, dây cung cũng sẽ mất đi co dãn, con đường sẽ trở nên cực kỳ lầy lội, người Mông Cổ kiêu ngạo với cưỡi ngựa bắn cung tất nhiên sẽ suy giảm giảm, cho nên thiên thời đã ở bên chúng ta...

- Cái gọi là "Địa", là chỉ lộ trình xa gần, địa hình có lợi cho công thủ tiến thối hay không. Thát tử mệt mỏi với viễn chinh, thâm nhập biên giới nước ta mấy trăm dặm, đã phạm vào điều tối kỵ của binh pháp, mà quân ta sân nhà tác chiến, thuộc địa hình như lòng bàn tay nên có thể ung dung thi triển, lựa chọn địa hình có lợi để quyết chiến với địch.

Dư Dần đi tới cạnh địa đồ rồi chỉ vào chỗ dùng bút đỏ gạch chéo:

- Đây đều là địa điểm quyết chiến chúng tôi cho rằng có lợi với bên ta, tổng cộng có hơn 8 nơi, tin tưởng chỉ cần quan chỉ huy tiền tuyến tùy cơ ứng biến thì nhất định có thể khai hỏa chiến đấu tại địa điểm thích hợp.

- Ba điều trên, hợp lại chính là thiên thời địa lợi nhân hoà. - Thẩm Minh Thần nói tiếp: - Bên ta chống lại xâm lược, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, nếu như cái này cũng thắng không được, vậy còn đánh được trận nào nữa.

Thẩm Mặc gật đầu, thầm nghĩ, tấu chương ngày mai có rồi. Liếc mắt thấy trên mặt Lý Thành Lương có chút không đồng ý, y liền bình thản hỏi:

- Dẫn Thành, ngươi có ý kiến gì không?

- Quân Phòng tiên sinh và Câu Chương tiên sinh nói đều rất hay.

Lý Thành Lương có được sự thẳng thắn của hán tử Đông Bắc nên nói thẳng:

- Nhưng trò chiến tranh này xét đến cùng vẫn phải nhìn vào binh và tướng. Thứ cho ta nói thẳng, tướng quân của Đại Minh hưởng không lương, chạy chọt thăng tiến, khi dễ dân chúng, ai cũng là hảo thủ. Nhưng nếu muốn họ đánh trận thì tất cả đều làm không nên thân.

Rồi trên mặt hắn hiện lên nét cười cổ quái:

- Có một câu chuyện cười lưu truyền đã lâu, không biết bộ đường đã nghe qua chưa?

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch