Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 15 Điểm khi đọc bài viết này:
*
**
.vn:
- Vậy là vì cái gì? - Quách Phác lên tiếng hỏi.
- Ha ha, việc này thì chưa đoán được. - Thẩm Mặc cười nói: - Tuy nhiên ta nghĩ rằng không mấy ngày nữa, chúng ta có thể biết được mục đích của chúng rồi.
Mặc dù Thẩm Mặc không nói thẳng ra, nhưng tất cả mọi người ở đây trong sự phân tích của y đã đoán được bảy tám phần, chỉ là không đến ngày đó, ai cũng sẽ không nói thẳng ra.
Từ Giai rất vui mừng với việc Thẩm Mặc có thể tỏ thái độ như vậy...Từ sau khi ông ta lên làm thủ phụ thì mới chính thức cảm nhận được nỗi khổ tâm năm đó của Nghiêm các lão, thân là người quyết sách trên thực tế của quốc gia này, mỗi một quyết định đều có thể đẩy quốc gia này đến vực sâu, cũng khiến thân bại danh liệt. Đổi thành ai ngồi trên vị trí này đều cũng sẽ không hẹn mà cùng cầu an ổn trước. Đã là dưới một người, trên vạn người, đầu tiên là không thể phạm sai lầm, về phần lập công hay không thì đã không còn quan trọng.
Mặc dù dưới áp lực của dư luận và đạo nghĩa, ông ta phải đại biểu triều đình cho thấy thái độ kiên quyết, nhưng nội tâm quả thực muốn chậm một chút, chắc một chút, thấy rõ thế cục mới làm quyết định. Cho nên Thẩm Mặc thích hợp cho ông ta một bậc thang, giúp Từ các lão không đến mức lúng túng, một mặt tăng cường thêm triệu tập lương thảo, bố trí bộ đội, một mặt mệnh bộ hạ phái ra thám báo nghiêm mật giám thị động tĩnh của Yêm Đáp, đợi tình thế rõ ràng rồi mới xác định hành động quân sự bước tiếp theo.
Phân phối hết nhiệm vụ rồi, Từ Giai cuối cùng cũng được thở phào một hơi. Sau khi tan họp ông ta bảo Thẩm Mặc và Trương Cư Chính ở lại nói chuyện riêng.
Trong trị phòng, lão thủ phụ không cần ngụy trang trầm ổn nữa, vẻ mặt lo lắng nói:
- Hai người nói đi, lần này sẽ xử lý thế nào?
- Giang Nam nói không sai. - Trương Cư Chính nói: - Học sinh cũng cho rằng Yêm Đáp tám phần mười là thấy ta tân quân mới lên ngôi nên nhân cơ hội quy mô tiếp cận, nghĩ cách uy hiếp hoàng thượng ký kết hòa ước Thiền Uyên, nhằm mở lại biên mậu...
- Ừm.
Từ Giai rất tán thành:
- Thát Lỗ khát vọng khai biên đã lâu, năm đó vi sư ở trên vị trí của Giang Nam đã trải qua tình huống cùng loại, lúc đó dưới áp lực của triều đình nên tạm thời đáp ứng. Khi Tuyên Phủ mở Mã Thị, nhưng không lâu sau bởi vì thát tử ép buộc mua bán, ngang nhiên đánh cướp, thậm chí giết quan viên hỗ thị của ta, kết quả bị triều đình đóng cửa.
Trước có nói qua, bộ lạc Mông Cổ đông trên trăm vạn, nhưng bởi vì đặc tính của dân tộc du mục nên chỉ có thể chăn thả vắt lấy sữa dê, không biết sản xuất hàng tiêu dùng, và muốn mua bán với người Minh triều. Nhưng song phương đang ở trạng thái giao chiến, Chính phủ nhà Minh không cho dân chúng buôn bán với họ, vậy chỉ có thể đoạt. Thế là thiết kỵ Mông Cổ nhiều lần xâm nhập Trung Nguyên, đợi khi thắng lợi trở về thì ngươi nhìn xem, trên lưng ngựa nhiều nhất không phải là vàng bạc tài bảo, mà là nồi niêu bát đũa.
Ngươi đừng có cười, không huy động nhân lực đi ra cướp thì ngay cả chút đồ vật cũng không có. Đừng thấy người Mông Cổ hàng năm diễu võ dương oai, trong lòng thì đã chán ngán từ lâu, cứ vì chút đồ vật ấy mà đi ra ngoài cướp, phiêu lưu cao, không bảo đảm, không xứng với số vốn bỏ ra, quá không có lời.
Ai không muốn sống cho an ổn chứ? Cho nên họ vẫn khát vọng có thể khôi phục như 50 năm trước, mọi người mở một cái chợ ở biên cảnh, không cần đánh giết là có thể đạt được nhu yếu phẩm đủ dùng cho cuộc sống.
Thoạt nhìn, "khai biên hỗ thị" là một biện pháp tốt để tiêu trừ chiến tranh, vĩnh viễn hưởng hòa bình, nhưng sự thực cũng không phải như vậy -- bởi vì chỉ có dưới tiền đề thực lực ngang nhau thì mậu dịch mới có thể mang đến hòa bình. Hiện thực lại là người Mông Cổ mạnh mẽ, Minh triều nằm ở thế yếu, người ta không có khả năng thành thật buôn bán với ngươi, cấm mấy con ngựa ốm già khú lại muốn đổi lấy hàng hóa giá trị nghìn vàng, ngươi có cho không? Không cho thì ta phá ta cướp. Người Hán có khôn khéo mấy cũng không thể kiếm được tiền tại hỗ thị nữa, cho nên bách tính rất không ưu thích việc này, triều đình thì càng coi đó là sự sỉ nhục.
- Đàm phán khai biên, đây đều là việc của Lễ bộ.
Nghe xong Trương Cư Chính nói, Từ Giai nhìn qua Thẩm Mặc:
- Ngươi là Lễ bộ thượng thư thì tới cùng có thái độ gì?
- Trải qua những gì lúc nãy lão sư nói, cho nên thứ cho học sinh nói thẳng, không có võ bị thì không đủ để nói chuyện gì, trên chiến trường đánh không lại, trên bàn đàm phán thì không thắng được.
Lần này Thẩm Mặc đã biểu đạt rõ ràng quan điểm của mình:
- Hôm nay Thát Lỗ xâm phạm, phá thành trì của ta, giết bách tính của ta, làm nhục quốc thể của ta, và mưu toan dùng võ lực uy hiếp ta khai biên hỗ thị, nếu như lúc này thái độ của chúng ta mềm yếu, chỉ có cầu hoà, sẽ chỉ khiến nó tự cho là đắc kế. Cho dù lần này thối lui, sau này nếu có chút không như ý thì sẽ lại xua quân tới lần nữa. Có một sẽ có hai, có hai sẽ có ba, tuyệt sẽ không khách khí với chúng ta. Trên đời này không có thứ sài lang ăn no, chỉ có súng săn đã lên đạn. Chưa đánh mà đã đàm phán, Lễ bộ thượng thư này ta thà không làm nữa.
- Nói rất đúng.
Trương Cư Chính ở bên tán thành:
- Học sinh cũng thấy như vậy, phải đánh một trận, cho dù đánh không thắng cũng phải cho thát tử biết, nam nhi nhà Hán ta có quyết tâm nhục tất báo.
Thấy hai học sinh cùng trở nên nhiệt huyết, Từ Giai chỉ đành cười khổ nói:
- Hai đứa nói thì dễ dàng lắm, vạn nhất thua thì mặt mũi của thủ phụ ta cũng không hay ho gì, còn hai người đề xướng các ngươi còn phải trả giá bằng cả sĩ đồ...
- Sư tướng, có đôi khi không thể quá tiếc mình được.
Một câu nói ngăn lại của Trương Cư Chính khiến người ta mơ hồ thấy được, tiểu Trương đại nhân tràn đầy nhiệt huyết hơn mười năm trước:
- Không quản hậu quả thế nào, học sinh nguyện ý thượng thư xin chiến.
- Học sinh cũng vậy.
Thẩm Mặc đứng lên đi tới bên cạnh Trương Cư Chính, nhưng thái độ của y hòa hoãn hơn:
- Lão sư, chỉ đánh một trận không lớn không nhỏ trận mà thôi, thắng thì một vốn bốn lời, cho dù thất bại cũng không ảnh hưởng toàn cục, sẽ không nghiêm trọng thế đâu.
Từ Giai lâm vào trầm ngâm, trong ấn tượng của ông ta mỗi lần Thẩm Mặc kiên quyết như vậy đều có chắc chắn tất thắng... Nếu như lần này cũng không ngoại lệ thì đương nhiên tốt rồi. Dù sao Từ Giai cũng muốn dùng một lần thắng lợi để cho thấy sự khác biệt giữa mình và Nghiêm Tung, hái xuống cái nón "cam thảo quốc lão".(chỉ phận cam chịu)
Đương nhiên ông ta phải suy nghĩ đến thất bại thì làm thế nào, vẫn là câu nói đó, làm quan đã đến tầng cấp này không cầu công lao. Nếu muốn hạ quyết tâm này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Cuối cùng Từ Giai cũng không có gật đầu, nhưng cũng không đưa ra quyết định, chỉ nói muốn "suy nghĩ thêm", sau đó bảo hai người về trước.
Đi ra khỏi từ Tử Cấm thành, bước trên con đường Trường An Trương Cư Chính hỏi Thẩm Mặc:
- Ngươi nói lão sư có khả năng đáp ứng không?
- Đã nói là "suy nghĩ thêm" rồi, còn có hy vọng gì nữa? - Thẩm Mặc lắc đầu nói.
- Không cần thiết. - Trương Cư Chính nói: - Lấy lý giải của ta đối với lão sư, lần này ông ấy đã tâm động thật rồi.
Dừng một chút mới nói:
- Nhưng lấy tính cách của lão sư, hơn phân nửa là sau khi do dự, tất cả lại như cũ.
Đây khác nào như chưa nói? Thẩm Mặc trợn trắng mắt, không tiếp lời.
- Ý của ta là, lúc này yêu cầu chúng ta giúp lão sư hạ quyết tâm. - Trương Cư Chính cười ra tiếng.
- Huynh có ý kiến hay à? - Thẩm Mặc liếc hắn một cái.