Trinh sát không làm cho các huynh đệ Đài cát loại bỏ nghi ngờ, trái lại khiến họ càng thêm mù mờ. Trải qua một đêm dằn vặt, khi hừng đông, người Mông Cổ hình như quyết định tạm thời rút quân.
Mà lúc này trong Mã Liên bảo Mã Phương đối diện với các tướng sĩ của hắn, làm động viên chiến tranh cuối cùng:
- Địch nhân đã lui rồi, đối mặt với thành không mà không dám vào, có thể thấy chúng sợ ta.
Các tướng sĩ lo lắng hãi hùng cả một đêm hình như trút được gánh nặng, tất cả thỏa sức cười òa lên.
Mã Phương khoát tay, đợi mọi người an tĩnh lại mới nói tiếp:
- Chiêu "không thành kế" hiểm trung cầu thắng này cuối cùng giành được thời gian quý giá cho chúng ta, có thể thấy được trời xanh cũng phù hộ cho ước định hiện tại của chúng ta, thời gian đã đến là lúc chúng ta triển khai phản kích, các huynh đệ theo ta lao ra ngoài quyết một trận tử chiến với chúng nào.
- Quyết một trận tử chiến, quyết một trận tử chiến!
Thấy các tướng sĩ sĩ khí tăng vọt, Mã Phương lập tức hạ lệnh toàn quân truy kích. Từ lúc các tướng sĩ dưỡng đủ thể lực ở trong Mã Liên bảo, họ hung hãn lao ra từ trong đống phế tích đổ sụp, giơ lên mã đao sáng như tuyết nhắm thẳng người Mông Cổ đang lui lại. Mấy Đài Cát thấy thế liền trò cũ giở lại, yểm hộ lẫn nhau, vừa đánh vừa lui, mục đích cũng rất minh xác là giải đất bình nguyên hơn mười dặm phía tây nam.
Thì ra Tân Ái và đệ đệ của hắn trải qua một đêm thương lượng đã quyết định thay đổi sách lược... Ngươi không phải là muốn dùng kế gạt bọn này sao? Hiện tại chúng ta cũng dùng kế. Phương châm cụ thể là, trước lấy nhóm kỵ binh nhỏ trá bại dụ Mã Phương khinh tiến, ý đồ dụ hắn tới vùng trống trải bình nguyên để phát huy được lực cơ động của kỵ binh Mông Cổ. Thấy Mã Phương quả nhiên suất bộ đột tiến, mấy Đài cát vui mừng quá đỗi, cố đè nén lại tâm tình nóng vội, một mực lui binh đến vùng bình nguyên, đang muốn hạ lệnh bao vây để tiêu diệt thì thấy thám báo mặt tái ngắt chạy tới, hoảng loạn nói:
- Việc lớn không tốt, hai cánh quân ta chợt phát hiện rất nhiều kỵ binh Minh quân.
Ba người tức thì choáng váng, Bính Thố Đài Cát nổi trận lôi đình nói:
- Không có khả năng, trừ phi chúng biết bay.
Chúng rất tự tin đối với tốc độ của mình, không tin Mã gia quân có thể phát sau mà đến trước.
Tức giận thì tức giận, ai cũng biết thám báo không dám nói bậy, Tân Ái bình tĩnh nói:
- Nhân số có bao nhiêu?
- Nam bắc mỗi bên ít nhất có một vạn!
Thấy bên cạnh có một sườn núi, Tân Ái giục ngựa chạy tới rồi móc ra một cái kính thiên lý từ trong người, nhìn theo phương hướng thám báo chỉ. Hôm nay trời tốt, nghìn dặm không mây, quả nhiên có thể thấy hơn 10 dặm có bụi mù tung lên, bằng kinh nghiệm, nhân số không dưới 1 vạn.
Lại nhìn phía nam cũng là như vậy, Tân Ái rốt cuộc biến sắc nói:
- Đã trúng mai phục của Minh quân!
- Vậy chúng ta nhanh hội họp với phụ hãn đi. - Bố Ngạn hoảng loạn nói.
- Không được. - Bính Thỏ lập tức phủ định: - Nơi này hướng về Đông Bắc toàn là đồi núi đường nhỏ, rất thích hợp để quân địch bố trí mai phục, hiện tại chúng ta trở lại, tám phần mười sẽ trúng mai phục.
Có được hán gian Bạch Liên giáo tương trợ, chúng rất rõ địa hình vùng này như lòng bàn tay.
Biết vậy Bố Ngạn cũng không nhắc lại hội hợp với phụ hãn nữa. Tân Ái đành phải mặt sai người không tiếc tất cả trả giá đem tình huống thông tri phụ hãn, một mặt dẫn theo quân tạm thời lui về Tây, dự định né tránh Minh quân, từ Đại Đồng ngược Bắc hội hợp với phụ hãn.
Minh quân đột nhiên xuất hiện chính là nhánh quân bọc đánh do Đàm Luân và Doãn Phượng suất lĩnh, họ ngày đi đêm nghỉ ẩn dấu hành tung, kiên trì chờ đợi thời cơ. Mãi đến khi thời cơ thích hợp mới từ chỗ ẩn thân đánh ra, cùng Mã Phương từ Đông Nam Bắc ba mặt, hùng hổ tiến công người Mông Cổ.
Ba Đài cát thấy tình thế không ổn vội vã lui lại, song phương một đuổi một chạy, buổi chiều cùng ngày tiến vào Dương Hòa vệ thuộc cảnh nội Sơn Tây. Trong vài lần tiếp chiến thì người Mông Cổ dựa vào kỵ xạ cao siêu đều làm cho Minh quân ăn thiệt thòi, cự ly song phương cũng càng kéo càng xa. Nhưng người Mông Cổ một đêm chưa nghỉ, lại mệt mỏi hơn nửa ngày nên đã người kiệt sức, ngựa hết hơi, chiến ý đã không còn, chỉ nghĩ nhanh một chút thoát ly chiến trường để mà nghĩ ngơi một phen, sau đó mới tính tiếp.
Lúc này trước mắt lại xuất hiện hai nhánh rẽ, Hoàng Đài Cát hỏi:
- Đây đều đi thông tới đâu?
- Hướng bắc là Thập Ngũ Lương, toàn đường núi gồ ghề khó đi.
Khưu Phú của Bạch Liên giáo trước khi làm phản đã từng là một tiêu trưởng của Đại Đồng hữu vệ, hắn quen thuộc từng cây ngọn cỏ ở đây như lòng bàn tay:
- Hướng Tây là Đại Nam Oa, quá khứ là một vùng đất bằng phẳng.
Tân Ái nhìn về hướng bắc, quả nhiên thấy núi non trùng điệp, khó khăn lắm mới bỏ rơi một khoảng cách, nếu như bị Đại Đồng xuất binh bố trí mai phục ở trên núi ngăn cản lối đi, tình huống chắc không xong; lại nhìn về hướng tây xa xa, thấy phía trước đường xá rộng rãi, liếc mắt nhìn lại cũng không có địa hình dễ bị mai phục như triền núi đồi đất, vì vậy hắn hạ quyết tâm nói:
- Hướng tây!
Thế là 3 vạn kỵ binh Mông Cổ tiếp tục hướng tây, thời gian một bữa cơm đã đến Đại Nam Oa, lại nghe thám báo báo lại, phía trước phát hiện mấy nghìn bộ binh Minh quân đang nghiêm trận đón địch.
- Cái gì?
Tân Ái đầu tiên là cả kinh, sau đó giận quá hóa cười:
- Ngon lắm, đem con hùng ưng của thảo nguyên bọn này trở thành con gà mái thật rồi sao, chỉ mấy nghìn bộ binh cũng dám châu chấu đá xe!
Tượng đất cũng có ba phần thổ tính, đầu tiên bị Mã Phương tại Mã Liên bảo đùa giỡn một đêm, lại bị đại quân của Minh quân đuổi theo cả nửa ngày, vị trưởng tử của Yêm Đáp Hãn này tự nhận thảo nguyên thiên kiêu đã đến sát biên giới bạo phát, hắn để Mã Phương khi dễ cũng tính cho qua, chứ không thể dễ dàng tha thứ cho một nhóm bộ binh cũng dám động thủ trên đầu thái tuế.
Phải biết rằng phía trước là vùng quê bằng phẳng, nghĩ mai phục cũng không thể được, tại loại địa hình này, đối với kỵ binh thì bao nhiêu bộ binh cũng chỉ chém như thái rau, căn bản tạo không được uy hiếp. Huống chi phe mình còn gấp mấy lần quân địch.
Lúc này khẳng định không thể trốn tránh nữa, bằng không thì Tân Ái đi tìm miếng pho mát đâm đầu vào chết cho rồi.
- Tiến lên, san bằng chúng nó!
Tân Ái rút ra mã đao, các dũng sĩ đã sớm nghẹn đủ một bụng tức lộ ra mã đao sáng như tuyết, hung hãn xông lên trước.
Người Mông Cổ đối mặt chính là Thích Kế Quang và Thần cơ doanh của hắn.
Từ sau ngày 5/10 tiếp nhận nhiệm vụ, Thần cơ doanh liền bắt đầu hành quân cấp tốc 500 dặm. 500 dặm đường phải đi trong vòng ba ngày, cho dù đổi thành kỵ binh cũng đã là cực hạn rồi, huống chi Thần cơ doanh có hơn phân nửa là bộ binh dựa vào hai chân bước đi, còn trên trăm chiếc chiến xa cồng kềnh nữa... Mỗi chiếc xe mặc dù được phân thêm hai con ngựa thồ, nhưng trọng lượng gần 2000 cân nếu như không cho thêm nhân lực thì mỗi ngày chỉ có thể đi bốn năm chục dặm, thế thì phải tết công gô mới tới nơi được.
Cho nên các tướng sĩ của xa doanh đều dũng mãnh ngoan cường, dùng sợi dây kéo, lấy tay đẩy, muốn chiến xa nặng nề đuổi kịp tốc độ hành quân. Nhưng cái giá phải trả cũng rất thảm trọng, ngày hôm trước còn đỡ, đến ngày hôm sau thì khi đi có một số binh sĩ đã lảo đảo rồi, lại bỗng nhiên té ra đất, bò dậy cũng không nổi nữa.
Thích Kế Quang căn bản không dừng lại, chỉ giữ lại một đội kỵ binh lo cho đám quan binh bị tụt lại phía sau. Hắn liên tục thúc giục bộ hạ chẳng phân biệt được ngày đêm đi tới, dọc theo đường đi ngay cả thời gian dừng lại ăn miếng cơm cũng không cho, toàn bộ quan binh bao gồm cả hắn đều vừa đi vừa ăn...Ăn một miếng Kế quang diện, uống một ngụm nước lạnh, lại ăn một miếng, lại uống một ngụm, một bữa cơm cứ giải quyết như vậy đấy.
Cuối cùng dựa vào nghị lực và sự chịu đựng ngoan cường, sau trả giá cực lớn, Thích gia quân đã sáng tạo ra kỳ tích 3 ngày hành quân 500 dặm. Kỳ tích này không thể làm lại, bởi vì thay đổi bất cứ một nhánh quân đội nào trên đời này đều không thể chịu đựng nổi hành quân với cường độ cao như thế, chỉ có Thích gia quân với huấn luyện nghiêm khắc, quân pháp sâm nghiêm, vả lại quan binh có cảm giác vinh dự và ý thức trách nhiệm mới có thể hoàn thành một lần đại cơ động xưa nay chưa từng có.
Nhìn bộ hạ trận địa sẵn sàng đón quân địch, yên lặng chờ quân Mông Cổ xuất hiện, Thích Kế Quang thở sâu, cách biệt 14 năm, gió ở biên tái vẫn mạnh như vậy. Sau 10 năm chiến đấu và tắm máu trong các nơi phồn hoa, hắn rốt cuộc lại trở về chiến trường như lúc đầu, để cho các đồng liêu phương bắc nhìn thấy, Thích Nguyên Kính hắn có phải là chỉ có thể khi dễ đám mâu tặc ở phía nam, gặp phải kỵ binh Mông Cổ thì hiện nguyên hình hay không?