Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1272: Tây Phong Phá (4)

Chương 1272: Tây Phong Phá (4)




Dịch: lanhdiendiemla.

Bên trong thành vang lên tiếng trống dồn dập, một lúc sau liền thấy bốn hàng binh sĩ mặc giáp nâu xuất hiện ở phía bắc của tường thành phía tây. Mặc dù quân trang đều rách nát nhưng đều nghiêm chỉnh cầm tinh kỳ, binh khí trong tay, chỉnh tề bước, sĩ khí dâng trào. Bọn họ xếp thành hàng đi qua tường thành tây, rồi từ phía nam thành tây tiếp tục đi xuống.

- Đây là binh lính Tuyên Phủ...

Yêm Đáp Hãn biết rất rõ về các thành trấn Minh quân, cho nên chỉ cần liếc mắt là có thể phân biệt được binh sĩ của từng trấn... Đương nhiên chủ yếu là bởi vì quân phục mỗi nơi một khác, do trang phục của biên quân đều do từng trấn tự tạo lấy, cho nên hình thức thì không khác biệt nhiều lắm, nhưng màu sắc thì rất khác nhau.

Đợi đến khi khoảng năm nghìn người đi xuống, lại xuất hiện một nhóm mặc áo giáp màu xám, cũng cầm vũ khí, tinh kỳ, tinh thần tỉnh táo, bước đi chỉnh tề.

- Đây là binh lính Đại Đồng...

Yêm Đáp hít thật sâu nói.

Đội binh lính áo xám này quân số có nhiều hơn một chút, được cỡ khoảng bảy nghìn người, đợi sau khi đội binh sĩ áo xám đi qua, lại xuất hiện một đội quan binh mặc áo giáp đen.

- Binh của Cố Nguyên.

Người Mông Cổ hít vào một hơi khí lạnh.

Quan binh áo đen đi xuống, lại tiếp tục đi lên khoảng sáu nghìn binh lính mặc giáp màu vàng đậm, giáp tím năm nghìn, màu tro bốn nghìn, màu trắng đục năm nghìn... Từng đội binh sĩ hàng ngũ chỉnh tề, tinh thần tỉnh táo, diễu qua tường thành thị uy. Khi bọn họ đi xuống tường thành, liền vội vàng thay đổi quân trang khác, sau đó cả đội lại xuất phát, cứ thế vòng đi vòng lại, liên tục không nghỉ, kỳ thực chẳng qua cũng chỉ có bảy nghìn người mà thôi.

Đám người Lý Thành Lương đều nhìn về phía Thẩm Mặc, giờ bọn họ mới biết vì sao đại nhân thà rằng xuất phát chậm nửa ngày, cũng nhất định phải đi thu thập quân trang bị thay thế của binh lính về kinh cứu giá... Binh bộ đã phân phát trang phục mùa đông, mặc dù chất lượng không thể được tốt, nhưng dù sao cũng có cái để chống lạnh, khi đó áo mùa hè sẽ không còn cần nữa, Thẩm Mặc cũng đã hứa với các vị tổng binh rằng, Hộ bộ sẽ dùng trang phục mới của quân Thẩm Mặc để trao đổi, cho nên chỉ trong nửa ngày, đã thu được tám, chín loại quân trang, dùng xe ngựa chở tới Vạn Toàn Hữu Vệ.

Tất cả những thắc mắc, bây giờ mới có thể hiểu ra.

- Nội gián đều được giám sát chặt chẽ rồi chứ?

Đội binh lính vừa ầm đi xuống, cho nên lời Thẩm Mặc nói cũng chỉ có Niên Vĩnh Khang đứng ngay cạnh mới nghe thấy.

- Đại nhân yên tâm.

Niên Vĩnh Khang thấp giọng nói:

- Toàn bộ Vạn Toàn thành đều được chúng ta khống chế, không cho ra thì bọn chúng có chắp cánh cũng không bay ra được.

- Rất tốt.

Thẩm Mặc nhìn hắn với vẻ yên tâm, rồi cũng không nói gì nữa.

-o0o-

Đám người Yêm Đáp cùng Triệu Toàn ở dưới thành vẫn đang ngửa đầu xem Minh quân diễu binh, lúc này đã mỏi cổ lắm. Đám người càng xem càng chột dạ, càng xem mặt càng nghệt ra.

Thấy Minh quân đã nửa ngày mà vẫn ra chưa hết, Yêm Đáp lẩm bẩm nói:

- Rốt cục là có bao nhiêu quân đây...

Triệu Toàn nuốt nước bọt nói:

- Ta chỉ đếm sơ qua cũng đã gần bốn vạn rồi. Thật sự nếu binh nhiều thế này thì chúng ta đánh không nổi...

- Không phải ngươi nói trong thành trống rỗng sao?

Các quý tộc Mông Cổ đồng loạt trợn mắt nhìn hắn.

- Đó là tin tức nội gián truyền ra...

Triệu Toàn bất đắc dĩ nói:

- Ai biết là từ đâu tới chứ?

Nói rồi vuốt vuốt mũi lẩm bẩm:

- Không phải là bọn chúng lừa gạt đấy chứ?

- Lừa gạt cái gì?

Các quý tộc Mông Cổ cười nhạt nói:

- Ngươi cũng đã thấy, các binh lính này đều đến từ các nơi khác nhau, sao có thể giả được?

Phải nói Thẩm Mặc dùng kế này quả thật cũng rất bình thường, nhưng có một điều khiến cho ai cũng phải tin, đó chính là việc ai cũng không nghĩ đến, lại có người đi thu thập những loại quân phục khác nhau, không phải đơn giản chỉ một hai bộ, mà là mỗi loại có đến mấy nghìn bộ, nếu không phải lúc trước Minh quân tập trung cùng một chỗ đổi trang phục mùa đông, thì sợ rằng không ai có thể làm được.

Người Mông Cổ có vò đầu bứt tai, cũng không thể ngờ Thẩm Mặc lại có thể làm việc quái gở như vậy, mang đống quân trang cũ nát vận chuyển từ kinh thành đến tận đây. Có thể thấy được then chốt trong việc làm một chuyện bất ngờ, làm những chuyện không ai ngờ tới, chính là phải có sự chuẩn bị đầy đủ.

Triệu Toàn cũng không cãi lại, nhưng hắn vẫn còn hậu chiêu, liền dặn dò giáo đồ của mình ra trước trận treo Bạch Liên kỳ có một bên màu đỏ lên. Đây là cờ hiệu của bọn hắn, chỉ cần nội gián trong thành nhìn thấy, sẽ lập tức nghĩ cách truyền tin ra ngoài.

Thấy lá cờ kia đột nhiên xuất hiện, Thẩm Mặc cùng Niên Vĩnh Khang cả người căng ra. Đỡ lấy mũ giáp nặng nề, Thẩm Mặc nhỏ giọng hỏi:

- Chuẩn bị xong chưa?

- Không xong cũng phải xong.

Niên Vĩnh Khang nhăn mặt nói. Để bảo đảm, hiện tại tất cả lính gác trên tường thành đều là Cẩm Y Vệ. Hơn nữa đối với giáo đồ Bạch Liên giáo trong quân đã bí mật bắt giữ, nhưng cũng không dám chắc liệu có cá lọt lưới hay không, nếu như hắn không sợ chết mà gào xuống dưới thành, sẽ khiến cố gắng nửa ngày qua trở nên công cốc.

Trên tường thành đứng đầy Cẩm Y Vệ, tất cả đều rất căng thẳng, lên sẵn cung tên, chuẩn bị bắn bất cứ người nào có hành động khác thường.

- Hát.

Thẩm Mặc đột nhiên vỗ đùi nói:

- Hát bài ta đã dạy lúc trước.

"Đại Minh anh hùng xuất hiện, chí hướng nam nhi lấy việc đánh đuổi Thát Lỗ lên chín tầng mây làm đầu, bảo vệ Thần Châu chính là công lớn nhất, là công lớn nhất" Các tướng sĩ đồng loạt hợp xướng hát lên, thanh âm rung trời, khiến người Mông Cổ dưới thành nghe mà biến sắc.

Tiếng hát này át mọi âm thanh khác, hơn nữa dưới sự uy hiếp của Cẩm Y Vệ đằng đằng sát khí, đến khi hát xong cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

-o0o-

- Có lẽ đã hết cơ hội.

Dưới ánh mắt khinh thường của đám người Yêm Đáp, Triệu Toàn nghi hoặc trong lòng nói:

- Đợi đến tối ta liên lạc lại lần nữa xem.

Mặt trời đã ngả về tây, cả buổi chiều Yêm Đáp Hãn đứng xem Minh quân diễu hành, biết bộ hạ đã không còn sĩ khí, đành buồn phiền nói:

- Ăn cơm đã rồi tính tiếp.

Buổi chiều hôm nay cũng không phải là không làm được gì, chí ít Bản Thăng đội cũng đã dựng xong quân doanh... Nghe nói sau khi chiêu binh tại Bản Thăng, thì những việc dựng cầu mở đường người Mông Cổ không bao giờ đụng tay vào nữa.

Không lâu sau khi quay về doanh trại, Yêm Đáp vừa buồn bực uống rượu, vừa cảm thấy khó chịu, trong lòng còn đang suy tính nếu tập kích ban đêm thì có tổn thất lớn quá không.

Lúc này bên ngoài báo vào, nói trong thành đi ra một đội nhân mã, hơn mười chiếc xe ngựa, mang cờ trắng, tự xưng là sứ giả.

- Sứ giả?

Khóe miệng Yêm Đáp nhếch lên châm biếm, đây cũng chẳng phải chuyện lạ gì, bởi vì Minh quân thường lén lút làm những loại chuyện này, nhân cơ hội đút lót, chính là muốn dàn xếp ổn thỏa để bọn họ lui binh.

- Bọn họ muốn cái gì?

Yêm Đáp hỏi.

- Bọn họ không có yêu cầu gì.

- Không có yêu cầu gì?

Yêm Đáp cười với bộ hạ:

- Đã đưa tới miệng thì cứ chén thôi.

Mọi người cười lên ha ha, xua tan không ít phiền muộn.

Mặc dù nhận rượu thịt, nhưng để bảo đảm, hắn không chia ngay cho bộ hạ, mà sai người mang một ít cho người Hán thử trước.

Yêm Đáp cùng các bộ hạ của hắn tự thấy mình rất thông minh... Vừa chiếm tiện nghi lại không mất gì thì có điên mới không làm. Nhưng bọn chúng không biết rằng đã rơi vào bẫy của Thẩm Mặc. Bởi vì Thẩm Mặc đưa những thứ này tới đây, sẽ khiến đám người Yêm Đáp ngộ nhận rằng Minh quân rất sợ chiến tranh.

Sau buổi chiều diễu binh, mặc kệ quân Mông Cổ tin cũng được, không tin cũng được, hoặc nửa tin nửa ngờ cũng được, nhưng chúng không dám khinh thường binh lực trong thành nữa - có thực lực mà không muốn đánh, điều này rất giống với ấn tượng của bọn chúng về Minh quân trong quá khứ... Thường thường mấy vạn Minh quân co đầu rụt cổ trong thành, trơ mắt nhìn mấy nghìn kỵ binh Mông Cổ ngoài thành phá phách, nhưng đều không dám ra đánh.

Trong thật thật giả giả thế này, chiến ý của người Mông Cổ đã dần tiêu biến lúc nào không hay. Tâm tính cũng xảy ra biến hóa... Cho rằng không cần chiến cũng có thể đạt được mục đích, hoặc cùng lắm là chỉ phải động chân tay một tí.

Lúc này Triệu Toàn cũng đã về, mặt đầy bụi đất gật đầu với Yêm Đáp, cuối cùng hắn cũng nhận được mật tin từ trong thành, dùng mật ngữ của Bạch Liên truyền ra, nói: "Quả thật có năm vạn binh".

Yêm Đáp nghe xong lòng không muốn đánh nữa, nuốt nước bọt khó khăn nói:

- Đáp lễ hắn đi, giết hai mươi con dê cho bọn chúng... Nếu chiến tranh không phải là cách hay, thì đàm phán vậy.

Hắn thở dài nói:

- Mời Thẩm đại nhân ra khỏi thành gặp mặt.

Hơn nửa canh giờ trôi qua, bên trong thành mới truyền ra tin tức nói:

- Thẩm đại nhân đã dọn xong tiệc ngon, đang chờ Yêm Đáp Hãn vào thành gặp mặt.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch