Nói thì chậm thực ra rất nhanh, Lý Thành Lương dùng tốc độ hơn bình thường mấy lần, chớp mắt đã chạy xa tới mấy trượng.
Lúc này quân Minh trên thành nhìn thấy cảnh đó phóng lao xuống, làm bách nhân đội kia người ngã ngựa nhào, tất nhiên chẳng còn tên nào chú ý tới Lý Thành Lương nữa.
Quân Minh còn muốn bắn tù binh, nhưng Thẩm Mặc ngăn lại, với tính cách của y, có giết sạch bọn chúng cũng không giải được cái hận Thạch Châu, nhưng y là quan lớn, phải giữ chữ tín, nếu không sẽ bị đàn hặc.
Nếu chẳng phải cái thiên triều thượng quốc chó chết đó thích thể diện đến thế thì Thẩm Mặc thấy chuyện gì cũng xong rồi.
Hai bên dẫn tù binh về doanh, Thẩm Mặc đích thân nghênh tiếp Lý Thành Lương, chỉ thấy giáp trụ trên người của hắn rách tươm, mặt xướt xát, tuy không đáng ngại nhưng chắc chắn để lại xẹo.
- Không sao, dù gì ngươi cũng cưới vợ rồi...
Thẩm Mặc an ủi hắn.
Lý Thành Lương vốn định nói vài câu hùng hồn khí phách, nhưng bị y nói câu đó đâm nản, chỉ biết cười khổ.
- Chúc mừng Lý tướng quân lập công.
Niên Vĩnh Khang cười toe toét ghé tới:
- Kẻ tướng quân bắt làm lá chắn là thúc thúc của Yêm Đáp.
- Thế hả?
Lý Thành Lương mừng rỡ:
- Ta chỉ thấy hắn vừa to vừa béo, thích hợp làm lá chắn...
Người xung quan toát mồ hôi, thầm nghĩ:" Xem ra béo qua còn có nguy hiểm tính mạng."
Kẻ vui người buồn, bên ngoài thành lúc này đang mây mù ảm đạm, Yêm Đáp lần này xui tới tận mạng rồi, sau một vụ thảm bại, còn vì kẻ dưới khôn vặt giết chết tiểu thúc của hắn. Chuyến này thì đám đường đệ kia nhất định sẽ hận hắn thấu xương.
Hắn đang đau đầu thì Khâu Phú dè dặt nói nhỏ:
- Đại hãn, Triệu Toàn hình như còn chưa được thả về...
Yêm Đáp vẫn đứng yên, một lúc lau sau mới thở dài, tương lai mình phát triển ra sao đầu ở trong đầu Triệu Toàn, không thể không có hắn.
Không còn cách nào khác, Yêm Đáp đành phải đi ra chuyến nữa, chỉ lên tường thành chửi lớn:
- Phì, còn lễ bộ thượng thư nữa, không giữ tín nghĩa, nói trao đổi tù binh sao giữ lại Triệu Toàn không thả?
- Mồm miệng sạch sẽ một chút.
Trên tường thành lớn tiếng đáp:
- Hàng vạn tướng sĩ ở đây làm chứng, bọn ta nói rõ rành rành thả tộc nhân của các ngươi, dám hỏi Triệu Toàn là người tộc nào?
Yêm Đáp cừng họng, dù hắn có mỹ danh gian giảo như sói, nhưng đấu mưu kế thì có trăm tên gộp lại cũng chẳng bằng được Thẩm Mặc.
- Họ Thẩm kia, ngươi đừng quá đắc ý.
Yêm Đáp thẹn quá hóa giận:
- Đừng quên trong tay ta có thứ dồn ngươi vào chỗ chết.
Lý Thành Lương và Niên Vĩnh Khang không khỏi lo lắng cho Thẩm Mặc, phong thư đó nếu công khai, chỉ sợ công lớn tới đâu cũng chẳng bảo vệ nổi y.
Thẩm Mặc xuất hiện trên ụ thành, giọng lười nhác:
- Ồ, không biết có thứ gì mà uy lực lớn như thế, mong Yêm Đáp huynh rộng lượng chỉ giáo.
Hóa ra y chẳng sợ chút dào.
Yêm Đáp điên tiết lấy phong thư trong lòng ra, giơ cao đọc:
- Các ngươi nghe đây, trong tay ta có thư lễ bộ thượng thư các ngươi viết cho ta, vì mong ta lui binh, y cho pháp ta phái người xưng cống, đồng thời mở chợ thông thương, giấy trắng mực đen, lại còn còn dấu đỏ. Thế nào, Thẩm đại nhân định quịt à?
Chuyện đã tới nước này có thể làm Thẩm Mặc thân bại danh liệt xả hận là quan trọng nhất, cái khác không trong phạm vi suy nghĩ của Yêm Đáp.
- Chớ ngậm máu phun người.
Thẩm Mặc phẫn nộ:
- Ai chẳng biết ta thuộc phái chủ chiến, sao có thể viết cái thứ để tiếng thối muôn đời đó.
- Ta không thèm cãi nhau với ngươi.
Yêm Đáp đưa phong thư cho Khâu Phu nói:
- Đọc lớn lên.
Khâu Phú hăm hở đi tới, mở lá thư, trải ra, hắng giọng rồi... Tịt.
- Đọc đi.
Yêm Đáp sốt ruột giục.
- Đọc? Đọc cái gì ạ?
Khâu Phú lấy thư lật qua lật lại, hoang mang:
- Không có chữ thì đọc cái gì ạ?
- Thối lắm, hôm qua ta đọc xong là cất vào người, ngủ cũng không lấy ra..
Nói xong Yêm Đáp giật lấy thư, nhìn cái là ngây ra, chữ trên đó biến mất hết, chỉ còn lại dấu đỏ mờ mờ nhưng chẳng nhìn ra nổi nữa...
Mặc dù mặt trời trên đầu, nhưng Yêm Đáp thấy lạnh gáy, hắn dám khẳng định vẫn là phong thư đó, vì sao chữ đột nhiên biến mất? Chẳng lẽ có sức mạnh của quỷ thần?
- Đọc đi chứ?
Thẩm Mặc giục.
Lúc này Niên Vĩnh Khang và Lý Thánh Lương cũng đã nhìn ra thứ kia có vấn đề, cùng đám quan binh hò hét:
- Đọc đi, ươn a ưỡn ẹo chẳng giống cái gì.
- Giống đại cô nương chứ cái gì.
Tiếng cười hô hố làm Yêm Đáp không biết giấu mặt vào đâu, đem tức giật trút lên lá thư chết tiệt kia, xé tan nát nó vứt xuống đất rồi bỏ đi.
Sợ bị quân Minh bao vây, Yêm Đáp không dám ở lại, về doanh một cái là lập tức rút lui.
Tới đây trận chiến khép màn, quân Minh lấy năm vạn quân, tiêu diệt toàn bộ ba vạn quân địch, đánh tan thần thoại vô địch của kỵ binh Mông Cổ, ảnh hưởng của nó tất nhiên rất sâu xa.
~~~~~~~~~~~~~
Từ sau khi Thẩm Mặc dẫn đại quân đi, kinh thành liền rơi vào khủng hoảng và suy đoán, bất kể là nha môn các bộ hay trà lâu tửu quán, người ta luôn bàn tán xung quanh cuộc chiến này.
Đối diện với oan gia luôn ức hiếp mình, người dân Đại Minh luôn tự cho mình là thiên triều thượng quốc khao khát thắng một trận thống khoái, nhưng bi kịch là họ quen với thất bại rồi, ai cũng cho rằng thua nhiều hơn thắng là cái chắc...
Kết quả là lời đồn tứ tung, hôm nay nói Thẩm Mặc thua trận bị bắt, mai lại nói y bị chiến tử, cắt đầu bêu thành...
- Đúng là không thiếu thứ gì.
Nghe Trương Cư Chính kể xong các loại tin đồn, Từ Giai nhìn học sinh có chút thương sót:
- Mấy ngày qua ngươi cũng không khá hơn nhỉ, gầy sụt đi rồi.
Từ sau khi quyết ý gả nữ nhi cho Trương Tứ Duy, ông ta luôn cảm thấy có lỗi với Trương Cư Chính, may mà hắn không sa sút, mà càng thêm phấn đấu làm ông ta vui mừng cũng càng nuối tiếc.. Để lỡ một con rể ngoan như thế đúng là đáng tiếc.
- Học sinh vẫn khỏe.
Trương Cư Chính cười khổ:
- Nhưng tính mạng cả nhà đặt trên người, bất an là có tránh khỏi.
- Có khó khăn gì cứ nói ra, với sư phụ cần gì phải khách khí.
- Chẳng thể giấu được sư phụ.
Trương Cư Chính thở dài:
- Chuyện quân nhu kém chất lượng đã tra ra rồi.
Từ Giai bình thản hỏi:
- Ừm? Vấn đề xảy ra ở khâu nào?
- Chuyện này khá lớn, mua sắm quân nhu xưa nay là trọng trách của hộ bộ, do thượng thư chưởng quản, nhưng khi học sinh tới mấy cục y mạo cấp dưới hỏi, lại phát hiện ra bọn họ không thuộc danh nghĩa hộ bộ nữa... Mà chuyển sang thành thương nhân rồi. Tra tiếp mới biết, hiện giờ chỉ cần binh bộ nghiệm thu không ý kiến, hộ bộ trực tiếp trả tiền, thậm chí chẳng phái người giám quản.
- Chuyện này cũng có thể giải thích được.
- Vấn đề chính là ở chỗ này, học sinh phái người đi kiểm tra mấy hiệu y mạo kia, phát hiện lượng lớn vải vóc kém chất lượng, còn có thành phẩm là loại phát cho quân cần vương, dùng tay kéo một cái là rách, thứ này làm sao binh bộ nghiêm thu cho được.
Từ Giai cau mày:
- Ý ngươi nói Dương Bác biết nhưng vẫn cố ý thu lại... Vậy quân lương thì sao?
- Càng có vấn đề.
Trương Cư Chính trầm giọng đáp:
- Trong kho rõ Quảng Tề ràng toàn là gạo thượng hạng, tại sao chuyển tới binh bộ lại có trộn cát vào? Học sinh so sánh quân lương hai phía, phát hiện phát cho quan binh đều là gạo tồn, còn đầu năm chẩn tai lại toàn là gạo mới mùa thu...
- Chẳng lẽ có kẻ đánh tráo?
Từ Giai vẫn bình tĩnh:
- Có chứng cứ không?
- Có, hành động lớn như thế sao không có sơ hở cho được, bọn chúng không đủ xe ngựa, phải thuê mấy hãng vận chuyển, mặc dù làm rất kín đáo, nhưng không thể bịt miệng tất cả xa phu. Học sinh biết, hôm đó bọn chúng chuyển gạo trong kho ra, chuyển tới kho một thương nhân ngoài thành, học sinh phái người theo dõi rồi, không để cho số lương thực này thất thoát nữa...
Không ngờ hộ bộ có chuyện này, Trương Cư Chính cảm thấy nhục nhã vô cùng.