- Mấy hiệu y mạo bao thầu kia chính là nhánh tông thất, đương nhiên chắc chắn là ngụy trang, có thể làm Cao bộ đường im lặng chỉ có mấy vị quốc công hầu gia. Mà cái kho kia là do thế tử Thanh Hà bá thuê...
- Không bình thường.
- Vâng, có mùi âm mưu.
Trương Cư Chính gật đầu:
- Có kẻ chỉ bảo đằng sau, có tên hề nhảy nhót phía trước, mục đích chỉ có một, nhắm vào chúng ta.
Vào lúc này quân lương, quân phục liên tiếp xảy ra vấn đề, hiển nhiên chỉ có thể giải thích là "vét vào túi riêng", là có kẻ đào hố chôn hắn và Thẩm Mặc.
Phải biết rằng hai bọn họ lập quân lệnh trạng, nếu binh sĩ bất mãn từ chối xuất chiến, khỏi nói chuyện gì sẽ tới.
Tuy hai người kịp thời xử lý, nhưng chuyện đi truyền đi, đám ngôn quan nổi khùng, tấu sớ đàn hặc đổ xuống như thác nước, Từ Giai lấy cớ đại cục chấn áp...
Nhưng trong kinh không ít quan viên đã coi Trương Cư Chính và Cao Diệu là kẻ có tội, lời nói cử chỉ không còn tôn kính nữa.
Hai sư đồ này biết chỉ còn hi vọng vào Thẩm Mặc giành được đại thắng, nếu không thì không cách nào ăn nói được.
- Dương Bác không thể là chủ mưu.
Thấy Trương Cư Chính áp lực quá lớn bắt đầu nghi ngờ lung tung, Từ Giai lên tiếng nhắc:
- Ông ta là lão thần mưu quốc, biết nặng nhẹ, càng chẳng thèm dùng thủ đoạn đê tiện này.
- Không ông ta thì ai?
- Các ngươi đã đắc tội với những kẻ nào?
- Tông thất...
Trương Cư Chính cau mày:
- Hai điều lệ kia làm bọn chúng hận thấu xương, có khả năng thừa cơ báo thù.
- Ngươi ngầm tra xét mà thấy nhiều vấn đề như thế, nếu giao cho hình bộ, chắc chắn mò được vào ổ lớn. Nhưng giờ thời cơ chưa tới..
Từ Giai nhắc nhở:
- Các ngươi luôn đau đầu về việc tông thất gây chuyện, đừng phí thời cơ kinh thành giới nghiêm...
Trương Cư Chính giờ mới hiểu, thì ra ngay từ đầu ông già này đã không mang ảo tưởng giải quyết trong hòa bình, chỉ âm thầm đợi thời cơ tới.
Gừng càng già càng cay, hắn không khỏi rùng mình:" Sự âm trầm tàn độc này, đáng cho mình học tập."
Điều này không có nghĩa là hắn mất đi chủ kiến của mình:
- Sư phụ, học sinh cho rằng vấn đề của Dương Bác không đơn giản, cho dù ông ta không tự bày ra, thì cũng có xúi bẩy, dung túng.
Thấy hắn vấn rối rắm ở chuyện này, Từ Giai thở dài:
- Tân đế kế vị, trăm việc chờ đợi, ta nghĩ kỹ rồi, nếu chuyến này giành chiến thắng thì ngươi nhập các đi.
- Nhập các...
Trương Cư Chính run lên, hắn cực kỳ khát vọng việc này, nhưng biết mình chưa đủ uy vọng công tích, dù Từ Giai đứng sau thao tác để thuận lợi nhập các, nhưng sau này trên triều khó mà ưỡn thẳng lưng lên được, liền nói:
- Sư phụ yêu quý, học sinh cảm kích vô cùng, nhưng học sinh thanh danh chưa đủ, công trạng chưa có, lại vượt qua các vị đại thần lão thành, há chẳng phải sinh loạn? Huống chi đang buổi giao thời cũ mới, nếu dẫn tiến học sinh, khiến bốn phương bất mãn, học sinh có chết khó chuộc tội, xin sư phụ cân nhắc.
Từ Giai gật gù tán thưởng:
- Đầu óc tỉnh táo là tốt, nhưng không cần bi quan, Lý Xuân Phương đồng niên của ngươi, chẳng phải cũng nhập các rồi sao?
- Huynh ấy là trạng nguyên mà.
- Thanh từ trạng nguyên mà thôi, ngươi nói mình không có thanh danh công tích, chẳng lẽ hắn có à? Chẳng qua là hắn soạn thanh từ làm vừa lòng tiên đế mà thôi... Có biết vì sao ta tiến cử hắn nhập các không?
Trương Cư Chính có ngốc cũng nhìn ra vấn đề:
- Là trải đường cho học sinh?
- Chính thế, vậy có biết vì sao ta muốn ngươi gần Cao Củng không?
- Vì muốn ông ta không phản đối.
- Biết vì sao ta gả ái nữ cho Trương Tứ Duy không?
Trương Cư Chính mặt tái đi, giọng nhỏ xuống:
- Vì muốn tốt cho học sinh.
Trong chuyện này chắc chắn có trao đổi lợi ích, nhưng Từ Giai không nói, hắn cũng không hỏi.
- Đúng thế, nếu ngươi thành rể của ta, thì ta chỉ có thể điều ngươi đi xa làm quan thôi.
Nghe thế u oán trong lòng hắn tan biến hết, chỉ còn lại mừng rỡ cảm kích, đứng bật dậy khấu đầu:
- Học sinh dù tan xương nát thịt cũng không thể báo đáp một phần cho sư phụ.
- Ta làm thế không phải vì lòng riêng, mà mong ngươi thành tế tướng cứu đời trong tương lai.
Từ Giai nghiêm nghị nói:
- Ngươi tự xem mà làm, đừng phụ kỳ vọng của ta.
- Học sinh ghi nhớ lời dạy của sư phụ, nếu làm trái trời tru đất diệt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trương Cư Chính không phải đợi lâu, tiệp báo bay tới kinh thành, một chiến dịch không mấy hi vọng đã kết thúc toàn thắng.
Chuyện này không ai dám nói dối, nhưng các vị quan lớn quen với thất bất không tin, Đại Minh mà diệt nổi ba vạn kỵ binh Mông Cổ ư? Bốc phét quá đáng...
Nhưng báo cáo đô sát viện từ tiền tuyến mau chóng gửi về, qua nhiều lần xác minh, chiến dịch này tiêu diệt một vạn bảy ngàn địch, bắt tù binh bảy ngàn người, giết thúc thúc Yêm Đáp, bắt Bổ Ngạn Thai Cát con Yêm Đáp, cùng tên hán gian Triệu Toàn.
Nội các và binh bộ bấy giờ mới dám tin, vội báo cho Long Khánh đang như kiến bỏ chảo nóng, Long Khanh mừng rỡ giơ tay lên trời hô cao:
- Phụ hoàng, nhi tử có người phụ hộ, đã báo thù thay cho người rồi...
Sở dĩ hắn nói "báo thù" là vì Yêm Đáp làm Gia Tĩnh mất hết thể diện... nhưng nghe qua cứ quai quái, cứ như đang khoe khoang vậy.
Long Khánh gặp chuyện vui, không rúc mình trong hậu cung nữa, hôm sau tảo triều, hắn cùng các đại thần thương lượng chuyện sau đại thắng.
Từ Giai hân hoan nói:
- Hôm nay có trận đại thắng này trên nhờ vào sự anh minh thần vũ của hoàng thượng, dưới do ba quân tướng sĩ liều mình chiến đấu, các vị đại thần bỏ công bỏ sức.
Các vị đại thần rối rít phụ họa, lúc này không phân phái chủ chiến chủ hòa gì hết, ai cũng coi mình là phe thắng lợi.
Dương Bác lúc này cũng lên tiếng:
- Thủ phụ nói rất đúng, hôm nay chúng ta bàn chuyện thắng lợi làm hạ quan nhớ tới chuyện năm xưa.... Lúc đó năm Canh Tuất, người Mông Cổ tới dưới thành, tiên đế cũng triệu kiến quần thần, khi ấy long nhan ảm đạm, thánh tâm tiều tụy, đám thần tử chúng ta nhục nhã vô cùng...
Nói tới đó hai mắt ứa lệ nhìn dang phía hàn lâm:
- Các vị phải viết một bài văn tế thật hay báo cho tiên đế mới được.
Mọi người gật gù, Long Khánh lớn tiếng nói:
- Đúng thế, đúng thế, hôm nay nếu tiên đế còn không biết sẽ vui mừng tới nhường nào.
Trương Cư Chính ngoài gật đầu trong lòng cười lạnh:" Lão Dương này thật lợi hại, vừa khoe tư cách, vừa rửa sạch ô nhục chiến bại, lại còn lấy lòng hoàng đến."
Nhưng có kẻ ngọt nhạt mỉa mai:
- Có một số kẻ mặt dầy, ban đầu rõ ràng nói không thể xuất chiến, còn bao phen cản trở, giờ người ta đánh thắng trận lại trơ trẽn giành công.
Nụ cười cứng lại trên môi, mọi người đồng loạt nhìn sao, thì ra là ngự sử Chiêm Ngương Tí, Cao Củng quát:
- Ngươi nói lung tung cái gì thế?
Kỳ thực Cao Củng nói thế là bảo vệ hắn, đáng tiếc tên ngự sử ngu dốt ngông cuồng còn tưởng là nói đỡ cho Dương Bác, cứng đầu nói:
- Nói ai người đó biết.
Thế là cả đám ngự sử cười rộ lên.
Dương Bác thản nhiên như không:
- Trước cuộc chiến nghị luận cho phép ý kiến trái chiều, nhưng một khi đã có quyết định, lão phu toàn lực ủng hộ. Chẳng lẽ ngươi không biết loạn Tuyên Đại do ai dẹp? Ai phái cho Thẩm đại nhân tinh nhuệ của Thần cơ doanh?
Lời này phải nói cho rõ, vì quan trường thích nhất là đánh người thất thế, ông ta phải đảm bảo cho mình từ đầu tới cuối luôn chính xác... Ít nhất danh nghĩa là thế.
Chiêm ngự sử còn muốn nói Từ Giai đã chen ngang:
- Dương thượng thư nói đúng, thảo luận thì nói không có tội, càng không thể coi là tội chứng được.
Uy vọng của Từ Giai quá lớn, họ Chiêm đành ngậm miệng, nhưng Dương Bác cũng mất hết thể diện rồi.