- Chiến dịch này thưởng người có công thế nào, mong vạn tuế chỉ điểm.
Dù hiện giờ gần như nội các nắm hết sự vụ, nhưng tư tưởng "ân uy thánh thượng" đã thâm căn cố đế, nên vẫn cần hoàng đế quyết định.
Long Khánh nghĩ một lúc không biết phải thưởng thế nào, liền quay sang hỏi Cao Củng:
- Trẫm không hiểu chế độ thưởng lắm, theo Cao các lão, phải thưởng cho Thẩm đại nhân sao cho thích hợp?
Cao Củng trầm ngâm:
- Bẩm hoàng thượng, Thẩm đại nhân đã là thượng thư, theo lệ phong thái tử thái bảo, có câu lấy tước thưởng công, lấy chức thưởng tài. Thần cho rằng hiện giờ nội các không đủ người, Thẩm đại nhân chẳng những công cao còn tài lớn, không bằng để nhập các san xẻ bớt gánh nặng cho đám già chúng thần, há chẳng vẹn cả đôi đường?
Nghe câu này mọi người vừa hâm mộ lại ghen tị, thầm nghĩ:" Thẩm đại nhân đúng là công cao vất vả, nhưng mới lên thượng thư chưa bao lâu, thế này thì nhanh qua." Nhưng nghĩ lại nội các coi trọng nhất là tư cách, Từ Giai 63, Cao Củng 54, Lý Xuân Phương và Quách Phác còn trẻ hơn nữa, Thẩm Mặc phải uống trà bao năm mới ngoi lên được?
Ăn không được thì bảo nho chua, chính là thế này đây.
Nhưng cũng có lý.
Bên kia Từ Giai mặt tái đi:" Cao Túc Khanh không ngờ nhìn thấu bước đi của ta, hiển nhiên muốn sau này Thẩm Mặc không giúp ai cả." Từ Giai không chịu thua kém:
- Lão thần cũng có ý này, có điều nội các không phải chỉ thiếu một người, thần cho rằng tả thị lang Trương Cư Chính công lao cũng rất lớn, có thể thưởng nhập các...
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bảy ngày sau Thẩm Mặc dẫn đại quân về kinh, dọc đường thấy đường đi rải đất vàng, vạn dân nghênh đón, còn thắp hương bên đường khấu bái, mang rượu thịt mời tướng sĩ khải hoàn, quan binh phấn chấn vô cùng, cảm thấy đây là thời khắc vinh quang nhất cuộc đời.
Thẩm Mặc đi chính giữa đội ngũ, y đi tới đâu, người dân như lúa bị liềm phạt qua, quỳ sụp xuống đất không dám nhìn.
Nhưng trên mặt y chẳng có chút vui vẻ và kích động nào, mà càng tỏ ra nặng nề, không phải vì ra vẻ, mà vì cảm thấy bất an cực độ.
Y biết thắng một trận không thay đổi được tương quan mạnh yếu đôi bên, không thể kết thúc chiến tranh, luận công tích y còn kém xa Hồ Tôn Hiến, Vương Dương Minh, sao có thể thản nhiên đón nhận vinh dự này.
Dù ý cũng biết người dân Đại Minh mòn mỏi chờ đợi chiến thắng, triều đình cũng cần lấy lòng người, cho nên mới có cảnh long trọng này, song đồng thời cũng khiến có kẻ ghen tị, nguy hại cho sinh mệnh chính trị của mình.
Vì sao Vương Dương Minh, Hồ Tôn Hiến văn võ toàn tài, sau khi lập chiến công lại bị hãm hại không còn cơ hội trở mình nữa? Rất đơn giản, uy vọng của họ quá cao, làm kẻ nắm quyền bất an. Cho nên chỉ có thể cởi giáp về quê mới có thể sống an lành, nếu không gặp họa, kết cục duy nhất là thân bại danh liệt.
Vương Sùng Cố tới nghênh tiếp thấy Thẩm Mặc có vẻ không vui, hỏi:
- Chẳng lẽ ngài không hài lòng với sự an bài của Dương đại nhân?
Dương Bác cố ý làm thế này còn vì muốn tu bổ quan hệ đôi bên.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Có vinh dự nhường này, ta cảm kích còn không kịp.
- Vậy sao ngài...
Năm xưa cả hai cùng là tri phủ, Vương Sùng Cố còn lên mặt gọi y là "lão đệ", giờ phải ngoan ngoãn gọi là "ngài" rồi.
- Bệnh cũ tái phát...
Bệnh "phong thấp" của Thẩm Mặc cả triều đều biết, cho nên y chẳng cần kiếm cớ khác, cười khổ nói:
- Lúc ta lên ngựa còn nhờ người khác đỡ, miễn cưỡng chịu đựng qua được trận này, khẳng định phải nghỉ một thời gian.
Vương Sùng Cố đồng cảm nói:
- Hạ quan mấy năm qua trấn giữ biên cương cũng toàn thân đau bệnh, văn nhân chúng ta lại làm chuyện võ, đúng là tự hủy hoại mạng sống của mình.
- Đúng thế, ta ở kinh dưỡng bệnh còn đỡ, chứ tới biên quan chinh chiến thì không chịu nổi.
- Đại nhân là khắc tinh của Yêm Đáp, chỉ e sau này phương bắc không thể thiếu ngài.
- Vương đại nhân còn chưa biết rồi, lúc ta bị Yêm Đám vây ở Vạn Toàn, không dám ho he, đành dùng mánh mung trấn an hắn, đợi rút quân.
Thẩm Mặc cười tự trào:
- Thực sự lợi hại là những tướng lĩnh như Đàm Luân, Thích Kế Quang, Doãn Phượng. Ta chỉ gặp đúng thời cơ thôi, sao dám chiếm công tích của họ. Chỉ cần có những người này, phái ai đi cũng thắng được.
- Đại nhân khiêm tốn quá, thế nào cũng cần ngài bày minh tính kế chứ.
- Bày mưu tính kế là bọn họ.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Ta mà chỉ chỏ lung tung chỉ làm loạn thêm.
Vương Sủng Cố không nói gì được nữa.
Bất kể thế nào những lời này của Thẩm Mặc truyền đi khẳng định có thể giảm nhiệt cho bản thân, đưa đám Đàm Luân lên cao, làm người ta không dám tùy ý hãm hại.
Diễn kịch xong, ngày hôm sau y chui vào xe, tuyên bố bệnh cũ tái phát không lộ mặt ra nữa. Đợi tới kinh thành, các hoạt động tế thiên, tế thái miếu, du hành.. Đều do đám Đàm Luân làm nhân vật chính, y chỉ tới Ngọ môn khấu đầu với hoàng đế, hô to "thần không nhục sứ mạng", rồi được hoàng đế thân thiết quan tâm tiễn về phủ nghỉ ngơi.
Tiếp theo đó là khảo thưởng ba quân, Long Khánh cao hứng nghe lời Dương Bác, quyết định thưởng mỗi quan binh cần vương năm lượng, sĩ tốt chí nguyện xuất chiến 20 lượng, giết hoặc bắt sống một tên địch thưởng 20 lượng...
Thánh chỉ phát ra, quan binh hưng phấn tột độ, nhưng Trương Cư Chính lo sốt vó, chuyện quân nhu bị phát giác, Cao Diệu dâng sớ thỉnh tội ở nhà đợi sử lý. Hắn vốn cũng phải làm thế, nhưng giờ gánh trọng trách, đánh bấp chấp lời dèm pha, kiên quyết không về nhà chờ chết.
Giờ đại thắng, là người có công lao xếp hàng trên, tội trước đó có thể xóa bỏ, nhưng chưa kịp mừng thì bị Dương Bác ném cho khúc xương khó gặm.
Khao thưởng thì đúng là chuyện đương nhiên, nhưng nếu theo phương án của binh bộ ít nhất cần 200 vạn lượng, triều đình lấy đâu ra?
Nhân cơ hội thăm bệnh, hắn kể khổ với Thẩm Mặc:
- Giờ cuối năm rồi, kho lương hao tổn tới bảy tám phần, nếu phát số tiền thưởng này, triều đình nhịn đói là cá chắc... Lời này ta chỉ dám nói với huynh thôi, giờ bao kẻ nhìn ta ngứa mắt, nếu ta hất bát nước lạnh vào đám người đang hưng phấn, thế nào cũng đắc tội với số đông.
Hắn là môn sinh đắc ý của Từ Giai, thường ngày người ta nịnh bợ còn chẳng kịp, nhưng từ khi Từ Giai đề xuất nhập các, liền bị mọi người nói ngọt nói nhạt, còn rất nhiều người tóm lấy điểm yếu của hắn không tha, làm Trương Cư Chính hết sức khó chịu.
Chỉ là chẳng biết lúc hắn hãm hại người khác thì trong lòng hả hê vì thành công hay cũng khó chịu?
Nếu giả bệnh thì phải cho giống, Thẩm Mặc nằm đắp chăn trên giường, mặt còn thoa phấn trắng, nói cũng chậm hơn thường ngày:
- Thái Nhạc huynh, đừng chê ta tục khí, thường dân gặp chuyện vui còn bán đồ ăn mừng, huống chi là chuyện lớn toàn quốc không vui, sao có thể thiếu được? Huynh đừng tự tìm khổ vào thân.
Trương Cư Chính nhìn y một lúc mới nói:
- Đây là lời thực lòng?
- Thực giả đều phải nói, còn cách nào đâu? Ai bảo chúng ta làm người khác ghen tị.
Trương Cư Chính lòng máy động:
- Chuyện triều hội, huynh nghe thấy rồi sao?
Thẩm Mặc gật đầu không đáp.
- Ta thấy hơi gấp, đốt cháy giai đoạn chẳng tốt đẹp gì.
- Đâu phải chuyện gì cũng có thể thuận theo ý được, chiếu thư gọi lại các lão thần đã thảo xong, nhưng bị sư phụ áp lại, bọn họ về, làm sao còn phần cho chúng ta.
- Ta biết, huynh là lễ bộ thượng thư, là đại học sĩ dự bị, lại vừa lập công, chẳng lo. Nhưng bên ta không có khả năng...
Trương Cư Chính ủ rũ:
- Ta đã bị hỏng một lần, nếu thua lần nữa thì mặt mũi nào mà gặp ai.
" Đuôi hồ ly cuối cùng cũng lộ ra rồi." Thẩm Mặc cười thầm:" Chẳng lẽ muốn mình chiếm hết chuyện hay sao?" Y biết Trương Cư Chính tới là mong mình bỏ phiếu ủng hộ hắn. Mấy ngày qua hắn suốt ngày đi bái phỏng lục bộ cửu khanh, chính là để kiếm phiếu.
Thấy Thẩm Mặc im lặng, Trương Cư Chính cũng không nói nữa, cả đời này hắn sống ngạo nghễ, nếu chẳng vì gặp cảnh tiến thoái lưỡng nan, đã chẳng chạy khắp nơi nhờ vả người ta.