Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1285: Nội Các Đại Học Sĩ (3)

Chương 1285: Nội Các Đại Học Sĩ (3)




Dịch: lanhdiendiemla.

Trị phòng thủ phụ, Văn Uyên các.

Trương Cư Chính và Từ Dưỡng Chính sáng sớm đã tới đây, báo cáo tình hình với Từ các lão, chuẩn bị xin nội các ban quyền, cho hộ bộ tiến hành bộ nhiệm miễn nhiệm một số quan viên.

Từ Giai tất nhiên thoải mái viết giấy để họ mang tới lại bộ theo đó mà làm, Từ Dưỡng Chính đi, Trương Cư Chính ở lại.

Người ngoài vừa đi, vẻ mặt hai người liền trở nên nặng nề, Trương Cư Chính siết chặt nắm đấm nói:

- Lão thất phu Dương Bác nói lời không giữ lời.

Từ Giai thở dài:

- Chuyện này binh bộ đã giải thích với ta, nói quân cần vương không lĩnh được tiền, ở lỳ trong kinh không chịu đi, ảnh hưởng nghiêm trọng tới trị an, hi vọng có số tiền này bọn họ mau chóng rời đi, tránh gây ra chuyện không thể vãn hồi.

Đây đúng là cái cớ hay, nhưng Trương Cư Chính không nhịn được:

- Học sinh ấy ngay từ đầu ông ta đã chẳng có ý đồ tử tế gì.

Từ Giai biết hắn nói chuyện Dương Bác đề xuất khao thưởng ba quân, trong mắt Trương Cư Chính đó là hành vi không suy xét cho triều đình, cố ý dồn hộ bộ vào khốn cảnh.

- Không thể nói thế được.

Từ Giai lắc đầu:

- Trận chiến Vạn Toàn làm uy vọng trong quân của Dương Bác bị dao động, ông ta đương nhiên muốn bù lại, khao thưởng mọi người là hợp lý.

- Thế đừng giả dối nói cho học sinh chia ra làm hai lần.

Từ khi thề trung thành với sư phụ, Trương Cư Chính trước mặt Từ Giai càng thẳng thắn:

- Sớm nói không đợi kịp, học sinh đi vay thêm tiền trước thì đã không bị động như thế.

- Ấu trĩ.

Từ Giai đanh mặt lại:

- Ta nói với ngươi bao lần rồi, chuyện bất kỳ ai đồng ý với ngươi cũng không đáng tin chỉ chuyện bản thân tự quyết được mới đáng tin, chẳng lẽ ngươi quên rồi?

- Học sinh không quên.

Trương Cư Chính bình tĩnh lại:

- Chỉ tưởng là...

Tưởng là Từ Giai đem cả ái nữ tặng cho bọn chúng rồi, vậy mà nói lời còn không giữ.

- Không cần nói nữa, ta hỏi ngươi, tiền lương tháng này lấy đâu ra.

Trương Cư Chính vốn định nói dối, nhưng nghĩ một chút liền nói thật:

- Vay của Nhật Thăng Long.

- Hoang đường.

Từ Giai mấy năm qua mắng Trương Cư Chính còn không nhiều bằng hôm nay, vỗ bàn quát:

- Sao vào lúc này ngươi còn càn rỡ như thế?

- Học sinh hết cách rồi.

Trương Cư Chính không quen bị đối đãi như thế, hơi tức nói:

- Dương Bác dùng kế rút củi dưới đáy nồi, làm quốc khố không còn tiền mà phát nữa.

- Thì nghĩ cách khác.

Từ Giai cuối cùng biết vì sao mình cứ bất an rồi, thở dài:

- Chẳng may chuyện lộ ra, không phải ngươi bị người ta chửi chết sao?

- Không lộ được đâu, Nhật Thăng Long có chuyện cầu học sinh.

Từ Giai biết hắn nói chuyện phát hành bảo sao, hạ nhỏ giọng nói:

- Bất kể thế nào cũng không được mạo hiểm vào lúc này, Dương Bác hứa với ta sẽ bỏ hết phiếu cho ngươi, thêm vào phe chúng ta, dù phe Cao Củng và trung lập không có phiếu nào ngươi cũng nắm chắc nhập các được. Ngươi sớm hơn Chuyết Ngôn hai khóa, y trẻ hơn ngươi còn thể đợi được. Tám mười năm sau, ngươi làm thủ phụ, y làm thứ phụ, đồng tâm hiệp lực chấn hưng Đại Minh, ngươi nghỉ hưu rồi, y còn có thể làm thêm mười năm nữa, đảm bảo tuổi già cho ngươi, như thế ba sư đồ chúng ta liên nhiệm nửa giáp, cũng xem như một giai thoại... Thật tốt nhường nào.

Ông ta nói ra mộng tưởng của mình, nhưng càng nói càng chẳng còn hưng phấn, ngược lại càng bất an cực độ.

Trương Cư Chính không bất ngờ, hắn cảm thấy thế là hợp lý nhất. Vừa định khiêm tốn vài câu thì Từ Giai chuyển sang nghiêm khắc:

- Nhưng đời chẳng có kẻ ngốc, Chuyết Ngôn chắc chắn vì chuyện này oán hận ta, cho rằng ta thiên vị, cho nên mới dâng sớ biện hộ, không tham gia đình thôi nữa. Còn Cao Củng thấy có cơ hội lợi dụng mới tới chỗ Dương Bác nói ra nói vào, khiến Dương Bác gây khó cho ngươi. Người ta sắp đặt kế kỹ càng rồi, sao ngươi còn mang điểm yếu cho người ta tóm lấy?

Trương Cư Chính yếu ớt nói:

- Vậy nếu là sư phụ thì xử lý ra sao?

- Ai cũng biết quốc khố Đại Minh ta trống rỗng chẳng phải ngày một ngày hai nữa, kinh quan thiếu lương còn ít à?

Từ Giai tức tối:

- Phương Độn, Cao Diệu có ai chưa gặp chuyện như ngươi, có ai đi vay tiền thương nhân như ngươi không?

Trương Cư Chính không còn gì để nói, hắn há chẳng hiểu chuyện đó, chỉ cần lỳ mặt nói hết tiền, bổng lộc phát chậm, bác quan có tức nhưng chỉ chửi hắn sau lưng. Bề ngoài chẳng ai dám làm gì, sợ bị chụp cho cái tội "không biết đại thế", "ích kỳ vong quốc".

Nhưng đây là lần đầu tiên hắn được tự quyết, muốn làm cho thật hoàn mỹ, làm tốt hơn bất kỳ một vị tiền nhiệm nào, muốn được người ta reo hò ủng hộ. Cho nên phải giải quyết được vấn đề người ta không giải quyết được mới chứng minh mình giỏi hơn người khác.

Hai sư đồ đang nói chuyện thì một ti trị lang hớt hải chạy tới cửa báo:

- Thủ phụ, hộ bộ có chuyện rồi.

Cả hai lòng giật đánh thót, Từ Giai bảo:

- Vào đây nói.

Liền thấy ti trị lang đó dẫn một quan viên vào, Trương Cư Chính nhận ra là lang trung phụ trách phát lương hôm nay, thấy miệng hắn bầm dập, quan phục bị xé quá nửa, như bừa bị ăn đòn.

- Chuyện gì thế?

Mặt Trương Cư Chính tức thì tối lại.

Lang trung kỳ quỳ xuống hành lễ:

- Chuyện lớn rồi, quan viên không chịu nhận bạc, lấy nó ném chúng tôi.

Thì ra vết bầm dập là bị tiền ném.

- Sao lại không nhận.

Giọng Trương Cư Chính run run.

- Có người nói... Số tiền đó vay ở chỗ thương nhân, bọn họ la hét không cho tiền thối làm bẩn sĩ lâm, sau đó bắt chúng tôi giải thích, chúng tôi không nói được, liền bảo để bộ đường về trả lời. Bọn họ không chịu, cầm tiền ném chúng tôi.

Trương Cư Chính siết chặt nắm đấm tới trắng bệch, đứng dậy nói:

- Học sinh đi nghĩ cách dẹp yên chuyện này.

Từ Giai lắc đầu:

- Ngươi không được đi, bọn họ đang trong cơn giận dữ, chỉ đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.

- Nhưng học sinh...

Hắn còn muốn tranh cãi nhưng gặp phải ánh mắt nghiêm khắc của Từ Giai, đành nuốt nửa câu sau vào.

Từ Giai không để ý tới hắn, nói với ti trị lang:

- Ngươi gọi Cao các lão tới đây.

Cao Củng tới rất nhanh, chắp tay nói:

- Thủ phụ tìm hạ quan?

Từ Giai nhìn Cao Củng với vẻ giễu cợt:

- Hộ bộ xảy ra chuyện rồi, Túc Khanh hẳn là đã biết.

Ông ta cho rằng chuyện này là Cao Củng giở trò, vì Thẩm Mặc bị đàn hặc bị lộ trong tay Quách Phác; Trương Cư Chính gặp rắc rối sau khi Cao Củng gặp Dương Bác. Cho nên lão Từ tin rằng lão gia hỏa này không muốn viện binh của mình nhập các, đang tìm trăm phương ngàn kế cản trở.

Cao Củng nghe ra ý trong lời Từ Giai, lắc đầu phủ nhận:

- Chưa biết.

- Thế sao?

Từ Giai đem chuyện kể ra một lượt, thản nhiên bảo:

- Ông đi một chuyến đi, Thái Nhạc không đủ uy vọng, ông mới có thể làm mọi người nguôi giận.

Cao Củng chép miệng:

- Hạ quan không biết phải làm thế nào?

Lời này là sự thực.

- Ông đại biểu cho nội các đính chính tin đồn là xong.

- Đây không phải là đính chính, mà là giúp Trương Thái Nhạc nói dối.

Cao Củng là người nhiệt tình, không muốn chuyện lớn lên, liền nói:

- Quan trọng là nếu nói không phải vay tiền của thương nhân, được thôi, tìm cho nói một cái nguồn gốc, lời đồn sẽ tự lắng xuống.

Từ Giai mệt mỏi nói:

- Chuyện này ông thương lượng với Thái Nhạc đi, nhất định phải dẹp được loạn.

Hai người cùng chắp tay với Từ Giai, Trương Cư Chính nhìn tên lang trung đang quỳ dưới đất, hắn vội bò dậy, theo hai người rời khỏi trị phòng thủ phụ.

Từ Giai nhìn theo họ mà lòng trĩu nặng, chẳng phải vì chuyện trước mắt, ông ta quen phong ba rồi, chút chuyện này chẳng có gì đáng kể, nhưng hậu quả nó mang lại, tựa hồ sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch tương lai của ông ta.

Cao Củng và Trương Cư Chính rời khỏi đại nội, đi trên đường Trường An, thương lượng ứng phó ra sao. Cao Củng nói:

- Bên quốc khố ta đi là được, ngươi mau nghĩ cách tìm một lai lịch tốt cho chỗ bạc đó đi.

Trương Cư Chính lau mồ hôi:

- Nếu Nhật Thăng Long giở trò, e rằng chỉ duy nhất một người giúp được.

- Tốt, vậy chúng ta chia ra hành đồng.

Cao Củng biết hắn nói ai, vỗ vai tên lang trung kia:

- Tiểu tử, dẫn đường.

*

Đừng nhầm lang trung với thầy thuốc nhé, đó là chức quan, thượng thư > thị lang> viên ngoại lang> lang trung.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch