Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1286: Nội Các Đại Học Sĩ (4)

Chương 1286: Nội Các Đại Học Sĩ (4)




Dịch: lanhdiendiemla.

Kiệu của Trương Cư Chính tới ngõ Bàn Cờ, vừa đưa thiếp, gác cửa vội mời hắn vào trong.

Thẩm Mặc nhận được thông báo, đợi ở cửa đại sảnh, vừa thấy hắn liền chắp tay cười:

- Hôm nay chẳng phải hưu mộc, sao huynh rảnh tới đây?

Trương Cư Chính cười khổ:

- Ta tới cầu viện, vào trong hãy nói.

- Mời.

Thẩm Mặc tránh người sang bên.

Hai người vào phòng phân chủ khách ngồi xuống, Trương Cư Chính liền đem chuyện kể ra.

Thẩm Mặc nghe xong chân thành xin lỗi:

- Đều tại ta hại huynh, trước kia không nên bảo huynh đồng ý với Dương Bác.

Trương Cư Chính rộng lượng khoát tay:

- Dương Bác muốn mua chuộc lòng người, ta là một thị lang nho nhỏ làm sao cản trở được.

Thẩm Mặc đúng là có chút xấu hổ, thở dài:

- Trước kia nếu vây Hối Liên thêm một chút đã chẳng có rắc rối hôm nay.

- Chẳng phải ta làm cao, nhưng vay tiền khao quân thì được, vay tiền phát lương cho bọn họ thì không được, đúng là ăn no rửng mỡ, không thể nói được.

Thẩm Mặc phụ họa vài câu rồi quay về chính đề:

- Nếu đã thế cần tìm danh nghĩa bịt miệng họ là được.

Trương Cư Chính gật đầu:

- Đang muốn xin Giang Nam giúp đây.

- Mời nói.

- Trong kho ở Thông Châu có một lượng gỗ thượng hạng mới tới.

Trương Cư Chính đã nghĩ kỹ đối sách:

- Là do trước kia mua ở Vân Quý, chuẩn bị sửa cung cho tiên đế, sau này Long Khánh hoàng đế nhân từ cấm xây dựng, nên dừng lại. Chỗ gỗ đó công bộ không cần nữa, nhưng người ta vận chuyển từ núi sâu tới đây đã tốn cả đống tiền rồi, đương nhiên không thể mang về, cho nên vẫn ở đó cầu chúng ta thực hiện khế ước. Chỗ gỗ đó ta đã xem rồi, đều là gỗ tốt, ít nhất một cái cũng hai ba chục vạn lượng... Ta nghe nói Chiết Giang rất nhiều phú hộ đang tu sửa viên lâm, chắc không lo tiêu thụ.

Thẩm Mặc rất trượng nghĩa:

- Huynh muốn ta tìm thương hiệu mua số gỗ đó?

- Không phải tìm mua, mà là đã mua.

Trương Cư Chính bị ép hết cách:

- Một trăm vạn lượng bạc kia là tiền bọ họ đặt trước.

- Ta sẽ cố gắng, nhưng thương nhân Chiết Giang sao lại trả tiền qua Nhật Thăng Long?

- Cái này... Cái này thì mặc kệ.

Trương Cư Chính sát khí đằng đằng nói:

- Chẳng lẽ Nhật Thăng Long dám lấy chứng cứ ra vạch trần ta sao?

Hắn tin Nhật Thăng Long không dám làm thế, nếu không sẽ bị tất cả hộ gửi tin quay lưng, vì vi phạm bảo mật khách hàng.

- Đúng thế, có điều để an toàn hơn ta liên hệ với thương nhân Huy Châu vậy... Hồ bộ đường năm xưa giúp đỡ họ, chắc bọn họ sẽ nể mặt.

Huy thương và Hối Liên không có liên hệ rõ ràng, tất nhiên càng hợp hơn.

- Chuyết Ngôn phí công rồi.

Trương Cư Chính nghe được tin tốt lành đầu tiên trong ngày, uống ngụm trà cho thấm giọng nói:

- Ta còn phải tới quốc khố một chuyến, thực sự không yên lòng nổi. Huynh làm việc thì ta yên tâm.

Tiễn hắn đi rồi, Thẩm Mặc về thư phòng, Thẩm Minh Thần vỗ tay cười:

- Đại nhân đã tới cảnh giới vô chiêu thắng hữu chiêu rồi, không làm gì mà phá vỡ thế cục của họ.

- Thực ra ta có thể giúp được hắn tránh phong ba này.

Thẩm Mặc chẳng hề vui mừng, còn khổ sở:

- Thấy hắn tin ta như thế, trong lòng không yên.

- Đại nhân chớ mang lòng dạ đàn bà.

Vương Dần cười lạnh:

- Hắn không phải là không nghi ngài, mà vì cần nhở và ngài nên mới nói hay vậy thôi.

Thẩm Minh Thần an ủi:

- Hắn tính kế với ngài ba nhiêu lần rồi? Chúng ta mới tính kế hắn một lần, còn xa mới đủ vốn. Phải hổ thẹn là bọn chúng.

- Đại nhân, quan trường hiểm ác, hắn có Từ các lão dựa dẫm, ngài thì không có, chỉ có thể dựa vào mình.

Dư Dần góp lời.

- Ta biết, ta biết.

Thẩm Mặc giơ tay ngăn họ lại:

- Làm cũng làm rồi, chúng ta thương lượng chính sự đi.

- Chuyện này có ba kết quả chúng ta muốn thấy.

Dư Dần nói tiếp:

- Thứ nhất, Trương Cư Chính bị ngôn quan đàn hặc, dù không công khai ra, nhưng chuyện lớn lên, hắn phải dâng thư tự biện hộ, như thế khẳng định không kịp đình thôi bốn ngày sau. Mà hắn chưa đủ để phải hoãn đình thôi, còn về Từ các lão có nghĩa biện pháp khác không thì chúng ta không cần bận tâm.

- Hai là quan hệ với Nhật Thăng Long của hắn chắc chắn sĩ bị ảnh hưởng, khiến đại kế phát hành bảo sao của chúng chết non, phải quay sang cầu Hối Liên để thoát khỏi nguy cơ, như thế kế hoạch của đại nhân có thể thực thi.

- Ba là Từ Giai, Cao Củng, Dương Bác sẽ vì chuyện này mà xảy ra biến hóa vi diệu, nhất là kinh sát gần kề, hẳn sẽ phát sinh nhiều biến cố, đại nhân chỉ cần tóm lấy cơ hội, là có thể củng cố địa vị của mình. Từ đó lần đầu tiên có tiếng nói về phương châm lớn của Đại Minh.

Sự tình phát triển tiếp đó là Thẩm Mặc nghe từ chỗ Chư Đại Thụ có mặt ở hiện trường, Cao Củng dẫn người tới trấn an quan viên, kết quả bị đám ngôn quan chửi bới, Cao Củng không chịu thua, hai bên cãi nhau ở cửa quốc khố.

Nhưng Cao Củng không phải Trương Cư Chính, người ủng hộ ông ta không ít, trong số ngôn quan cũng có học sinh của ông ta, sao chịu đựng nhìn ân sư bị ức hiếp? Thế là có người bắt đầu khuyên bảo giúp đỡ, kết quả cãi vã rầm trời chả nghe ra được cái gì.

Khi cục diện sắp mất kiểm soát thì chẳng biết ở đâu có một cái túi tiền ném giữ mặt Cao Củng, làm ông ta choáng váng, ngã bịch xuống đất.

Còn ra cái nữa? Có kẻ dám hành hung thứ phụ, tức thì gió đổi chiều, đám đông kích động muốn tìm hung thủ, đám ngôn quan không dám lắm mồm nữa. Lúc này tuần thành ngự sử tranh thủ cơ hội dẫn người vào duy trì trật tự, các quan viên lão thành thấy thế thì thở phào, coi như phúc trong họa, ít nhất sẽ không đánh nhau.

Đợi Trương Cư Chính tới nơi, đám quan viên gây chuyện đã tản hết, còn mỗi người hộ bộ ở lại thu dọn, Cao Củng vẫn ở đó để thái y băng bó đầu.

Trương Cư Chính vội tới xin lỗi, Cao Củng khoát tay ý bảo không có gì.

- Không biết các lão đã giải thích với họ chưa?

Trương Cư Chính hỏi nhỏ.

- Giải thích cái gì? Ta có biết ngươi định trả lời thế nào đâu.

Cao Củng nói với tả hữu:

- Chính chủ đã tới, chúng ta về thôi.

Nói xong bỏ đi, hiển nhiên là còn tức giận.

Ngày hôm sau quả nhiên không ít ngôn quan dâng sớ đàn hặc Trương Cư Chính câu kết với thương nhân, làm hỏng tư văn, không thể nhận trọng trách, yêu cầu xử phạt hắn.

Trương Cư Chính phản ứng cũng rất nhanh, hắn dâng sớ biện hộ, giải thích tiền không phải vay thương nhân mà bán gỗ có được. Lôi Lễ cũng được Từ Giai an bài đứng ra nói giúp, số gỗ đó là do thương nhân Huy Châu mua, nhờ Nhật Thăng Long chuyển cho.

Nhật Thăng Long không phủ nhận, thậm chí không cho triều đình tra sổ, vì trong hiệp nghị ký với khách hàng của bọn họ, điều đầu tiên là phải bảo mật, nếu không ai dám trao tiền cho họ bảo quản?

Nhắm vào điểm này, Trương Cư Chính dứt khoát nói tiền do Huy thương trả, đám ngôn quan không còn gì để nói, đành chuyển vụ án cho Đô sát viện, nhưng với quan hệ của Chu Hành và Từ Giai, đoán chừng chẳng giải quyết được gì.

Nhưng bất kể thế nào Trương Cư Chính không kịp tham gia đình thôi nữa, Từ Giai không thể trì hoãn cho hắn. Chuyện này tạo thành ảnh hưởng không tốt với hắn, nhiều quan viên nói sau lưng, kẻ này không tệ, nhưng quá liều lĩnh, không đủ trầm ổn, phải rèn luyện thêm mới gánh vác nổi trọng trách.

Trương Cư Chính ở nhà đợi tội nghe tin đồn này, biết mình chẳng hi vọng gì nữa, tâm tình sa sút. Từ Giai sai người chuyển lời cho hắn, cứ yên tâm, tất cả đã có vi sư an bài. Chuyện tới nước này, hắn chẳng thể làm gì được, đóng cửa kiểm điểm sai sót, đợi ngày hồi sinh.

Phía Từ Giai chẳng nhàn nhã, ông ta sau khi ngồi vững ghế, tinh lực đặt hết lên điều chỉnh nhân sự, cho rằng chỉ có nhân sự ổn định mới nói tới chuyện khác được.

Về công, tránh được phái hệ đấu tranh, đặt tinh lực vào trị quốc. Về tư, tránh tuổi già gặp họa như Nghiêm Tung, còn họa cho con cháu. Cho nên dù lần đình thôi này hỏng, ông ta không bỏ mà tận lực bù đắp.

Thế nên nhân cơ hội thăm hỏi Cao Củng, ông ta lần đầu tiên bước vào trị phòng thứ phụ.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch