Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1288: Nội Các (1)

Chương 1288: Nội Các (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Sáng sớm mấy ngày sau, kiệu của Thẩm Mặc dừng ở cửa cung, rèm vén lên, Hồ Dũng nói nhỏ:

- Hai vị Trần, Trương đều đã có mặt.

Y gật đầu xuống kiệu, nhưng nhìn hai bên chẳng thấy bóng người.

- Ha ha, đại nhân tới sớm quá.

Đằng sau có tiếng nói, Thẩm Mặc thấy có hai quan viên áo đỏ mũ lông trắng đi tới, tuy trời còn tối chưa nhìn rõ mặt, nhưng y biết đó là Trần Dĩ Cẩn và Trương Cư Chính.

Thẩm Mặc đi nhanh tới, nói:

- Các vị đợi lâu rồi.

- Đâu có vừa mới tới thôi.

Hai người chắp tay cười, có lẽ vì trời lạnh nên nụ cười hơi cứng, nhưng Thẩm Mặc biết lý do nên đi nhanh tới.

Hai người định chính thức hành lễ thì Thẩm Mặc đã tới bên cạnh bọn họ rồi hành lễ rồi.

Cả hai lòng thấy dễ chịu hơn, vội đáp lễ nói:

- Đại nhân, sao có thể thế được.

Thẩm Mặc cười:

- Chúng ta cùng nhập các, là đồng liêu, các vị khách khí quá.

- Không dám, không dám.

Nụ cười hai người mới trở nên tự nhiên.

Hành động vừa rồi của Thẩm Mặc là một loại thiện ý, trong Đại Minh hội điện ban hành năm Hồng Vũ thứ 30, quy định:" Phàm bách quan qua lại, phân phẩm trật tôn ti, phẩm cấp gần nhau, khi gặp nhau hành lễ đứng đông tây. Người phẩm cấp thấp hơn đứng phía tây, phẩm cấp chênh nhau hai đẳng, phải ở dưới vái chào. Phẩm cấp chênh nhau bốn đẳng phải quỳ báo."

Cho nên Trần Trương vừa rồi đứng sau kiệu Thẩm Mặc là để hành lễ, bọn họ chỉ tam phẩm còn Thẩm Mặc đã là tòng nhất phẩn.

Nhưng Thẩm Mặc đi tới trước một bước dùng dễ đông tây, biểu thị không có ý dùng phẩm cấp áp người, mà dùng lễ đồng liêu tương giao.

Trương Cư Chính thì khỏi nói, nửa vui nửa buồn.

Trần Dĩ Cẩn từ ngày nhận thánh chí cứ lâng lâng như đi trên mây, lòng cảm xúc ngổn ngang, lúc thì thấy không thể tiếp chỉ, lúc thì cho rằng cơ hội ngàn năm bày trước mắt nếu bỏ lỡ chẳng bao giờ có nữa.

Hắn tự biết mình tính tình kém, ngay cả với người cũ thời tiềm đế còn chẳng có quan hệ vui vẻ gì, chỉ có quan hệ tốt với hoàng đế, không hi vọng gì vào đình thôi.

Đang do dự thì Cao Củng tới vạch trần cho hắn biết bối cảnh lần điều chỉnh nhân sự này. Đương nhiên trọng điểm nói mình tốn công ra sao mới tranh thủ được cho hắn. Hắn nghe nói năm sau đám lão thần Cát Thủ Lễ, Triệu Trinh Cát trở về, liền tạ ơn rồi rít, không còn nói tới chuyện kháng chỉ nữa.

Bất kể là tâm tình ra sao, khi Trần Trương gặp nhau đều có cảm giác đồng bệnh tương lân, biết đối phương đến sớm là vì đợi vị còn lại tới.

Người ta là thái tử thái bảo lại qua đình thôi, vào các rồi có thể thong thả mà làm việc, chỉ cần không quá đáng chẳng ai dám nói gì, nếu không chứng tỏ mọi người tiến cử y là có mắt không tròng.

Còn hai bọn họ phải ôm trứng qua cầu, cẩn thận làm việc, quan viên còn tìm cách bới móc, một khi có sai sót gì là sẽ phát động công kích. Đã thế việc một phải làm mười để chứng minh bản thân.

Bao nhiêu chuyện bất đó bảo bọn họ có thể mang tâm lý bình hành khi gặp Thẩm Mặc mới là lạ. Có điều không biết nghĩ bản thân kém tài không qua được đình thôi, lại đi hận người giỏi hơn, con người đúng là...

Thẩm Mặc đương nhiên không muốn ngày đầu tiên khiến hai người họ hận mình, cho nên tỏ ra rất khách khí, để trừ bỏ trở ngại trong lòng đối phương.

Đương nhiên không đơn giản như thế, nhưng ít nhất hai người nhìn y đỡ ngứa mắt hơn nhiều.

Ba người cứ vậy khách khí hàn huyên khiềm nhường cùng tới ngọ môn.

Hôm nay không tảo triều, cho nên ngoại thần không được tự ý vào Tử Cẩm Thành, song có hai nha môn ngoại lệ, đó là nội các và lục khoa.

Ba người lấy thẻ bài của mình đưa ra cho cấm quân, vừa nhìn thấy thẻ bài ngà voi đang cấp cao nhất, cấm quân biết ngay là ba vị các lão mới, vội cung kính thỉnh an rồi muốn dẫn đường cho họ.

Trước kia muốn tới nội các phải thông báo trước, sau đó cần có ti trị lang dẫn đường mới vào được, giờ có thể thoải mái đi vào, không cần ngửa mặt nhìn cơ cấu tối cao của Đại Minh nữa, dù bọn họ mặt vẫn thản nhiên, nhưng nếu nói lòng không háo hức thì quá giả dối.

Trần Trương càng thấy lựa chọn của mình là đúng, dù có bị chửi cũng đáng rồi.

Khi bọn họ tới nơi, Cao Củng, Quách Phác, Lý Xuân Phân dẫn hơn mười ti trị lang đứng đó đợi sẵn.

Ba người vội vàng đi tới hành lễ với ba vị tiền bối, ti trị lang cung kính thỉnh an tân các lão, khách khí đáp lễ xong, Cao Củng dẫn bọn họ vào nội các.

Ba người tuy chẳng phải lần đầu tiên tới đây, nhưng lúc này nhìn cảnh vật gì cũng thấy mới mẻ, nhìn ngắm đầy hứng thú, Cao Củng lại làm hỏng hết hứng, nói:

- Chúng ta thay hoàng thượng trị quốc, nhưng nếu cho rằng vào nội các là có thể tác oai tác quái thì sai lầm lớn rồi, nơi này vất vả hơn trong bộ của các ngươi trăm lần. Nếu không cúc cung tận tụy, nghiêm khắc giữ mình thì ta khuyên các ngươi về cho sớm đi.

Ba người vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng nguyền rủa:" Lão râu rậm này đúng là khó quan hệ, chưa gì đã dằn mặt rồi. Hơn nữa những lời này đâu phải để ông nói, ông nói rồi thủ phụ nói gì nữa? Nhắc lại à?"

Cao Củng chẳng về phát hiện ra vẫn hăng hái giới thiệu cho bọn họ bố cục của nội các.

Giới thiệu xong bố cục khái quát, Cao Củng dẫn bọn họ vào đại sảnh, nói:

- Nơi này có bốn gian trị phòng, thủ phụ một gian, sáu chúng ta ba gian còn lại, ta và lão Quách một gian, hai gian còn lại các ngươi chia nhau là được.

Nghĩ tới sau này phải thường xuyên ở cùng với mấy vị lão gia này, Thẩm Mặc thấy rợn người, hai vị còn lại tái mặt, bọn họ tệ nhất là phó cấp bộ, có tiểu viện riêng, đầy đủ phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp.. Như Thẩm Mặc trong tiểu viện ở lễ bộ còn có vườn hoa.

Hiện giờ vất vả lắm mới vượt qua được long môn, nhưng sao chẳng thấy trời cao biển rộng mà lại cảm thấy như rơi tõm vào ao tù nước đọng?

- Điều kiện tạm thời hơi gian khổ một chút, là do nguyên nhân lịch sử mà thành.

Nội các ban đầu chỉ là thư ký của hoàng đế mà thôi, sau này mới dần phát triển thành trung tâm quyền lực, thêm vào vừa từ Tây Uyển chuyển về nên điều kiện khó tránh khỏi hơi kém.

Cao Củng thấy mất mặt lắm, vội nói:

- Có điều các ngươi yên tâm, ta đang thương lượng với thủ phụ xin chỗ đất trống phía bắc với hoàng thượng, để mỗi người có một phòng riêng.

Chưa nói hết liền nghe thấy ở cửa trị phòng bên trong có người ho khẽ, mọi người vội quay sang thi lễ. Cao Củng đành ngậm miệng lại.

Từ Giai thấy Trương Cư Chính không có vẻ gì bất mãn, ôn hòa nói:

- Người trời rét run đứng đó làm gì? Mau vào đi.

Không khí tức thì trở nên nghiêm túc, mọi người tập trung tinh thần đi vào đại sảnh. Từ Giai đầu tiên dẫn mọi người khấu đầu thắp hương với chí thánh tiên sư, sau đó ngồi xuống sau bàn lớn dưới tượng thánh nhân, nhận mọi người vấn an.

Nhìn Cao Củng và Từ Giai như nước với lửa vẫn phải ngoan ngoãn vái chào ông ta, Thẩm Mặc thầm nghĩ:" Làm thế chẳng phải đổ dầu vào lửa sao?”

- Ngồi cả đi.

Từ Giai không cần phải làm bộ làm tịch như Cao Củng cũng đủ uy thế trang trọng.

Mọi người phân chia thứ tự ngồi xuống, Cao Củng ngồi ghế đầu phía trái, Quách Phách ngồi đối diện với Cao Củng. Lý Xuân Phương ngồi cạnh Cao Củng.

Ba người còn lại nhìn nhau, Thẩm Mặc không khách khí ngồi xuống đối diện với Lý Xuân Phương, Trần Dĩ Cẩn ngồi cạnh Lý Xuân Phương, Trương Cư Chính không được lựa chọn, đành ngồi cuối cùng.

Chỗ ngồi này là trình tự nhập các cảu bọn họ, đây không phải là chuyện bình thường, cấm chỉ vượt qua.

Một khi mông đặt xuống ghế, vị trí của ngươi trong nội các đã được xác định. Sau này nội các luân phiên quyền lực dựa theo thứ tự này.

Chỉ khi vị trí phía trên rời đi, bất kể vì nguyên nhân gì mới tới ngươi tiến lên. Đương nhiên nếu ngươi có bản lĩnh để người ta khi tại vị nhường chỗ cho ngươi cũng được. Nhưng ai chẳng gian nan vật vả mới leo lên được vị trí này? Không phải vạn bất đắc dĩ sao chịu nhường ra?

Đẳng cấp nội các nghiêm ngặt, hoặc là câm nín chịu đựng, hoặc là phải đá đít người trước, khẳng định phải đấu tranh sống mái mới được.

Thật bất hạnh, nội các khóa này tựa hồ thuộc về cái sau.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch