Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1289: Nội Các (2)

Chương 1289: Nội Các (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Mời thủ phụ phát biểu.

Từ Giai vốn định bảo Cao Củng nói, nhưng vừa mở miệng đã bị Cao Củng chặn họng.

Từ Giai lòng chửi rửa:" Lời xấu lời tốt ngươi nói cả rồi, bảo ta nói cái gì đây?" Nhưng đành hắng giọng nói:

- Ba vị đều là bậc tuổi trẻ tài cao trong quan lớn triều đình, phải cần mẫn khắc khổ lấy mình làm gương, thứ phụ đại nhân đã nói cả rồi, ta không cần nhiều lời, duy nhất một điều phải nhấn mạnh.

Tới đó ánh mắt như đang nhìn chằm chằm vào mỗi người, thể hiện khí độ của thủ phụ:

- Mặc dù triều đình thượng phạt đều do chúng ta thảo ra, thiên tử cũng đồng ý, nhưng chúng ta luôn luôn phải nhớ kỹ, chúng là chỉ giúp thiên tử phụ chính, tất cả ân uy thuộc về hoàng thượng.

- Chúng ta là phụ thần, quan trọng là ở chữ phụ (hỗ trợ), không phải là nơi độc đoán chuyên quyền, cho nên mỗi một hành động lời nói phải tuân theo bổn phận, không thể tự ý định đoạt coi lục bộ như thuộc hạ, nhất quyết không được vượt quy củ nửa bước.

Luận điệu của Từ Giai quanh quần chỉ là "ân uy trả thánh thượng, chính vụ trả các ti, khen chê thuộc công luận." Nhưng mọi người nghe ra ý ngầm của ông ta, đừng tưởng làm các lão là ghê gớm, các ngươi phải tuân phủ quy củ.

Nội các có quy củ gì? Chẳng qua là thủ phụ chịu trách nhiệm, lão đại định đoạt, các ngươi phải nghe ra... Hiển nhiên có ý cảnh cáo Cao Củng.

Cao Củng sắc mặt khó coi, nhưng lão Từ nói lý đường hoàng, chẳng cách nào công khai phản bác, cười nhạt nói:

- Thủ phụ giáo huấn bọn họ nhất định ghi nhớ trong tim, thời gian không còn sớm nữa, để bọn họ tới chỗ hoàng thượng tạ ơn đi.

Từ Giai đang nói hăng nhưng đành phải ngừng lại, bực tức nói:

- Được.

Cao Củng lại dẫn bọn họ đi, trên đường đám Thẩm Mặc ai nấy mang tâm tư riêng, điều thấy và nghe được trong nội các thực khác biệt lớn so kỳ vọng trong lòng họ.

Vốn bọn họ đều là nhân vật số một số hai ở bộ, giờ vào nội các phải làm lại từ đầu, đứng là bỏ cuộc sống tốt đẹp, đi làm thân tôi tớ.

Nhưng nghĩ lại, nếu nội các nhiều thứ không vừa lòng như vậy, vì sao người ta vẫn tìm đủ mọi cách chui vào? Vì dù nó có hàng ngàn điều không hay, nhưng có một điều không gì sánh bằng, nó là trung tâm quyền lực quốc gia.

Như Dương Bác uy phong thật đấy, ngay cả thủ phụ cũng phải nhường nhịn ba phần, nhưng không vào nội các, không được tham dự quyết sách tối cao của quốc gia.

Đó là lý do thành viên nội các hơn hẳn lục bộ cửu khanh.

Cho nên khi ba người họ tới ngoài cung Càn Thanh liền khôi phục lòng tin vào tương lai.

Thông báo xong, lập tức có thái giám mãng bào kim tuyến ra đón, là người quen cũ Phùng Bảo.

Phùng Bảo thấy bọn họ cũng cảm thấy hết sức thân thiết, nhưng vì xung quanh nhiều người, không thể biểu đạt ra, chỉ tươi cười nói:

- Các vị các lão, mau mau vào đi, hoàng thượng của chúng ta chưa ăn sáng, chuyên môn đợi mọi người đấy.

Một câu "hoàng thượng của chúng ta" đã đủ biểu đạt điều muốn nói rồi.

Ba người tươi cười chào hỏi hắn, chúc mừng Phùng công công thăng chức, làm Phùng Bảo cười không khép miệng lại được. Hoàng Cẩm đã lui về, muốn tới Nam Kinh hưởng phúc, Mã Toàn tuy còn nắm Ti lễ giám, nhưng Ngự mã giám, nội giám đều thành người của Long Khánh, cũ mới đổi dời thành thế tất yếu.

Phùng Bảo hiện nay đã lên làm quản sự thái giám của cung Càn Thanh, tuy chưa trong hàng ngũ thái giám thực quyền, nhưng là người gần bên hoàng đế, cho nên địa vị rất cao, ai gặp cũng phải gọi một tiếng Phùng công công.

Nhưng Cao Củng không nể mặt, vì ông ta cho rằng thái giám phải ra thái giám, dù tham lam một chút, ngu xuẩn một chút cũng được, còn hạng có học thức như Phùng Bảo nắm quyền, khó tránh khỏi mang dã tâm như Vương Chấn, Lưu Cẩn.

Thực ra với quan hệ của ông ta và Long Khánh, muốn diệt Phùng Bảo cũng chỉ cần mở miệng là xong, nhưng ông ta tự phụ thân phận, không thèm can dự vào nội cung, thầm nghĩ:" Có ta ở đây, sợ gì đám tiểu quỷ?" Cho nên chỉ lạnh nhạt nói:

- Hoàng thượng đang ở tây noãn các, chúng ta vào thôi.

Phùng Bảo quen thái độ của Cao Củng rồi, rụt cổ lại nói:

- Kỳ thực bệ hạ ở đông noãn các.

Cao Củng hơi bất ngờ, vì tây noãn các là nơi hoàng thượng ăn ở, đông noãn các là nơi phê duyệt tấu chương. Long Khánh từ khi lên ngôi bỏ bê chính sự, suốt ngày rúc trong tây noãn các cùng phi tần uống rượu hoan lạc.

Hôm nay sao lại tới đông noãn các?

Cao Củng mang theo ba người Thẩm Mặc vào gian ngoài đông noãn các, mấy tiểu thái giám đi lên, cởi áo choàng, mũ cho bọn họ, sau đó lui ra, cả quá trình nhanh chóng lại không có chút động tĩnh nào, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thấy Thẩm Mặc và Trương Cư Chính nhìn mình tán thưởng, Phùng Bảo có chút đắc ý, đó là kết quả huấn luyện của hắn, thái giám khác lấy đâu ra tố chất này.

Cao Củng chẳng để ý, trầm giọng nói vọng vào:

- Thần Cao Củng đưa tân đại học sĩ tới cầu kến.

Đây vốn là việc của thái giám, nhưng Cao Củng làm thay cho họ.

- Các vị sư phụ vào đi.

Bên trong vang lên giọng nói vui vẻ.

Bốn người nối nhau đi vào, dùng đại lễ tham bái, Long Khánh thân thiết nói:

- Mau vào bàn đi, các vị sư phụ dậy sớm chắc là đói lắm rồi.

Cao Củng cười:

- Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, chúng thần phải chăm chỉ nỗ lực gấp bội phần, mới xứng với lòng tin của hoàng thượng.

- Cũng phải chú ý tới sức khỏe chứ.

Long Khánh quan tâm nói.

Nhiều ngày không gặp Long Khánh lại gầy đi, mặt vàng vọt, khí sắc rất kém, không phải dáng vẻ nên có của người ba mươi tuổi.

- Mau nhập tiệc đi.

Long Khánh ngồi xuống chỉ vào các bàn bên cạnh:

- Ăn cùng hoàng đế khác gì chịu tội, nên chúng ta chia nhau ra ăn.

Hắn là một vị quân vương rất biết nghĩ tới người dưới, thường mời đám Từ Giai, Cao Củng ăn cơm. Cao Củng còn đỡ, những người khác thì dè dặt cầm đũa, nơm nớp sợ để lại ấn tượng xấu với hoàng đế, Từ Giai cũng không ngoại lệ.

Cho nên về sau Long Khánh mời đại thần dùng cơm luôn ăn riêng một bàn, bọn họ một bàn ăn khác ăn cho thoải mái.

Bốn người tạ ơn ngồi xuống, vật lộn cả sáng bọn họ đói tới bụng lép kẹp rồi, nhưng hoàng đế chưa ăn, bọn họ vẫn phải đợi.

- Chúng ta chia nhau ăn, có gì ăn xong hẵng nói.

Long Khánh nói xong chuyên tâm ăn uống.

Bốn người cũng bắt đầu động đũa, Phùng Bảo ở ngoài quan sát thấy Cao Củng, Trần Dĩ Cẩn ăn như gió cuốn, Cao Củng bất nhã nhất, cơm dính cả lên râu. Thẩm Mặc và Trương Cư Chính ung dung thản nhiên, ăn không phát ra tiếng động, đói chết vẫn giống đã ăn no. Phùng Bảo thích nho nhã, cho nên nhìn hai người họ thuận mắt hơn nhiều.

Long Khánh ăn không nhiều, chỉ một chút là đặt đũa xuống, Thẩm Trương ngồi đối diện với hắn, thấy vậy vội dừng đũa, Trần Dĩ Cẩn cũng không ăn nữa, chỉ có Cao Củng miệng đang ngậm bánh bao, nuốt không được, nhổ ra cũng không được, hơi luống cuống.

- Các sư phụ cứ ăn đi, kệ trẫm, trẫm ăn trước nên không đói.

Long Khánh giải vây:

- Trẫm vào gian trong viết chữ trước, các sư phụ ăn xong rồi vào.

Rồi không đợi bọn họ đứng dậy tạ ơn đã rời đi, Cao Củng nuốt ực miếng bánh, trừng mắt với ba người còn lại.

Hoàng đế nói thế, nhưng ai dám để hoàng đế đợi lâu? Bốn người ăn qua loa vài miếng rồi rồi vào gian trong, đó là ngự thư phòng, Long Khánh đang cầm bút viết chữ, thấy họ vào cũng không ngẩng đầu lên:

- Các vị sư phụ dùng trà trước đi, trẫm xong ngay đây.

Bốn người nín thở đợi Long Khánh viết chữ xong, trừ Cao Củng, ba người kia lòng đều không bình tĩnh. Nhìn thế này đâu giống vị hoàng đế mê muội như bên ngoài đồn thổi, thậm chí còn có phong độ hơn thời tiềm đế. Quả nhiên tai nghe không bằng mắt thấy.

Long Khánh đặt bút xuống, lau mồ hôi cười:

- Trẫm viết mấy bức tranh chữ, tặng cho các sư phụ.

Nói rồi vung tay, Phùng Bảo cùng tiểu thái giám trải tấm đầu tiên cho mọi người xem, chỉ thấy trên đó viết "khải hoành nguyên sư":

- Chữ này tặng cho Cao sư phụ, ngài là ân sư khải mông (vỡ lòng) của trẫm, ở bên trẫm chín năm, nhờ ngài hết lòng dạy dỗ, che trở mới có trẫm hôm nay.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch