Kỳ thực hộ tống trên biển chẳng có được lợi nhuận cao như thế, theo lời hứa của Thẩm Mặc thì sẽ phải lấy một nửa lợi nhuận ra cho hoàng thất.
Nhưng đám Từ Hải sẽ không dị nghị, với đám hải thương giàu sụ, chút lợi ích đó có là gì, cho hết hoàng gia cũng chẳng sao. Lợi ích tương lai mang lại còn lớn hơn nhiều, vì chỉ dựng lên lá cờ "hoàng gia", thì đại nghiệp lớn Thẩm Mặc vẽ ra cho họ mới triển khai được.
Thẩm Mặc sở dĩ luôn được đám hải tặc ủng hộ, thậm chí sùng bái là vì y luôn có phương án mọi người cùng có lợi.
Y luôn tin một điều, có tiền cùng hưởng chung mới có thể lâu dài, nếu không đám tổn thất sẽ nhảy ra gây sự.
Cho nên cái giá y báo với Long Khánh kỳ thực bao hàm cả tiền cho đám thái giám trong cung tham ô, hi vọng có bạc rồi, bọn chúng ít hoành hành hơn.
Cái cách nhìn chừng như đơn giản này kẻ khác không học nổi, vì tầm mắt bọn họ chỉ giới hạn trong miếng bánh Đại Minh, cho nên nỗ lực cứu quốc đặt hết vào "bài trừ tệ nạn".
Năm xưa đi học đọc sách cải cách của Trương Cư Chính, Thẩm Mặc thấy thật kinh thiên động địa. Nhưng cùng kiến thức tăng lên, y chẳng mù quáng tin tưởng vào cải cách nữa.
Vì trong một cái hệ thống khép kín, muốn cải cách kính tế là cực khó, làm lợi cho người này sẽ tổn hại cho người khác.
Dưới tình huống đó, đấu tranh sẽ rất quyết liệt, mà quần thể có lợi trước đã thâm căn cố đế, dù nhất thời bị trấn áp cũng có thể chuyển bại thành thắng.
Cho nên bất kỳ cải cách kinh tế nào trong hoàn cảnh bế tắc cũng thường là thất bại, dù nhìn tựa như thành công, chẳng qua là chuyển đổi lợi ích lên người khác, tiếp tục người ăn thịt người mà thôi.
Thẩm Mặc tỉnh táo không muốn học theo Trương Cư Chính, nếu không động tới lợi ích của đám đại địa chủ, đại gia tộc chỉ có kết thúc trong thất bại.
Tạm biệt Long Khánh trở về Văn Uyên các, thì mọi người đã thu thập đồ đạc, kết thúc buổi làm việc buổi sáng, Thẩm Mặc cười ngượng ngập cùng bọn họ tới nhà ăn.
Trong bữa cơm Trần Dĩ Cẩn nói với Thẩm Mặc, Trương Cư Chính chủ động muốn xin cùng gian với Lý Xuân Phương, cho nên hai bọn họ sẽ làm việc cùng một gian.
Thẩm Mặc thì thấy thế nào cũng được, dù sao có phải là ngủ cùng một giường đâu, có điều thái độ của Trương Cư Chính cho thấy, quan hệ hai bên đã không thể giống như trước được nữa.
Chuyện trong dự liệu, Thẩm Mặc chẳng để trong lòng, y quan tâm là thái độ của Từ Giai và Cao Củng.
Cao Củng đang lớn tiếng nói chuyện tình hình kinh tế năm nay, thỉnh thoảng còn hỏi ý kiến mọi người.
Từ Giai thì chỉ chuyên tâm ăn uống, một lúc sau no bụng là đứng lên rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Từ Giai, Cao Củng cười có chút khoái trá, tuy rất kín, nhưng những người ở đây là ai? Sao thoát khỏi con mắt của họ được? Thầm nghĩ:" Cao các lão sắp nở mày nở mặt rồi."
Chuyện hoàng đế ban chữ cho bốn vị đế sư đã lan truyền đi, trong đó lộ ra tin tức chính trị quá rõ ràng. Nhất là bốn chữ "khải hoành nguyên sư" của Cao Củng, thủ phụ còn gọi là nguyên phụ, hoàng đế cho Cao Củng chữ "nguyên", bảo Từ Giai phải tự xử ra sao?
Quả nhiên mấy ngày tiếp ngay cả sự khách khí bề ngoài của Cao Củng với Từ Giai cũng chẳng có, đương nhiên cũng không thể đơn giản cho rằng là "đắc ý ngông cuồng", vì phong cách làm việc của hai người quá lớn.
Như quan trường bình luận, Hoa Đình chuyên ban ơn, Tân Trịnh chuyên chuốc oán. Một người cầu mọi chuyện vẹn toàn, một người đặt hết lòng vào quốc sự, bất kể danh dự, không tránh mâu thuẫn, chuyện gì cũng chú trọng công tâm.
Hai cách làm việc này sinh vô số mâu thuẫn, một khi có bên nào không nhịn nữa, xung đột sẽ công khai hóa.
Hôm đó nội các thu được tấu chương đàn hặc tuần phủ Quảng Đông là Bàng Thượng Bằng, Lý Xuân Phương đọc xong thấy tình hình nghiêm trọng, liền báo cáo với Từ Giai:
- Thủ phụ, chư vị các lão, mấy ngày qua nội các thu được bảy bán táu, đều đàn hặc tuần phủ Quảng Châu, đây là chuyện lớn, xin thủ phụ và các vị thương lượng định đoạt.
Ba người Thẩm Mặc mới nhập các, chưa có nhiệm vụ gì cụ thể, yêu cầu của Từ Giai với bọn họ là mau chóng thoát khỏi xử lý sự vụ cụ thể ở bộ, đứng ở lập trường toàn cục xem xét vấn đề. Cho nên giờ việc bọn họ làm là quan sát và học tập.
- Tội danh gì?
Từ Giai bỏ mắt kính xuống, hỏi:
- Chủ yếu là cưỡng chế đo đạc lại ruộng đất ở Quảng Châu, làm lòng người hoảng loạn, thân sĩ đương địa liên hợp lại kháng cự, kết quả xảy ra xung đột, chết mười mấy người, tạo thành ảnh hưởng các liệt.
Lý Xuân Phương tiến hành tổng kết:
- Chẳng trách ngự sử đất Việt đồng lòng dâng tấu đàn hoặc ông ta.
*
Đất Việt chỉ hai tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây, kiểu đất Lỗ chỉ Sơn Đông vậy.
Cao Củng chen vào:
- Ngươi nói đàn hặc ông ta toàn là ngự sử Quảng Đông?
- Vâng, ở quê xảy ra chuyện này, khẳng định có hương thân phụ lão viết thư kể khổ với bọn họ, vì thế nổi giận dâng thư cũng là có thể thông cảm được.
Lý Xuân Phương ôn hòa, không có nghĩa là hắn không có quan điểm, hắn nói giúp ngự sử đất Việt là có ý ủng hộ họ đàn hặc Bàng Thượng Bằng.
*
Nhất điều biên pháp: Cải cách trọng yếu thế kỷ 16, thường gọi là điều biên hay biên pháp, nôm na gom hết thuế khóa lao dịch một huyện gom làm một.
- Chẳng phải là Bàng Thượng Bằng đang thí điểm "nhất điều tiên pháp" sao?
Quách Phác thắc mắc:
- Thế nào lại bắt đầu đo đạc đất đai, chẳng lẽ ông ta mở rộng nó rồi?
Quách Phác. sao trắng biết nguyên do trong đó, vờ không biết là vì muốn liên hệ "đo đạc ruộng đất" với "biên pháp" mà thôi.
Quả nhiên Cao Củng tiếp lời:
- Biên pháp là đem toàn bộ các hang phú thế tính vào đồng ruộng, muốn thi hành biên pháp tất nhiên phải đo đạc ruộng rồi.
- Té ra là thế.
Quách Phác vỡ lẽ:
- Nói vậy những thân sĩ phản đối đo đạc ruộng đất kia thực ra là phản đối biên pháp?
- Bọn chúng đương nhiên là sợ rồi, một khi dựa theo mẫu ruộng thu thuế, rất nhiều kẻ sẽ mất máu lớn.
Cao Củng trào phúng:
- Nhà có vạn khoảng ruộng tốt, song nộp thuế còn ít hơn tiểu nông, nếu chuyện này mất đi, bọn chúng sao ngồi yên được.
Không chỉ đại hộ mà quan lại tỉnh Quảng Đông cũng thống hận biên pháp, vì làm thế bọn chúng không thể chấm mút được khi thu thuế rồi.
Nghe hai người họ kẻ hát người khen, Từ Giai mặt âm trầm:
- Năm sau sửa niên hiệu, tân triều bắt đầu, nhất định phải ổn định, để triều Long Khánh có khởi đầu tốt đẹp. Lúc này ổn định hơn tất cả, hai kinh mười ba tỉnh, giữ nguyên thánh hiến còn xảy ra ối chuyện huống hồ là bày trò khác người?
Giọng trở nên nghiêm khắc:
- Kẻ nào cũng giống họ Bàng thì thiên hạ loạn à? Ta thấy Bàng Thượng Bằng không cần làm nữa, hạng người không biết ai phận là thứ họa quốc hại dân, lão phu kiến nghị cách chức, vĩnh viễn không sử dụng.
Từ Giai đích thân ra trận vì không có người phát ngôn, hai là muốn trấn áp kẻ chống đối.
Kết quả chẳng những không ai phản đối, ngay Cao Củng cũng vỗ bàn luôn miệng nói:
- Hay hay hay.
- Cao các lão cũng thấy những ngự sử kia đàn hặc là đúng?
Lý Xuân Phương kinh ngạc nhìn Cao Củng, thầm nghĩ:"sao đột nhiên lại đổi tính rồi?"
Chỉ nghe Cao Củng cười lạnh liên hổi:
- Ta không nói như thế, ta mừng thay cho đám quan viên kia thôi, nếu biên pháp thực thi, bọn chúng không cách nào bòn rút được nữa, tài lộ bị chặt đứt, lấy gì ăn chơi xa xỉ? Hiện giờ chúng ta hạ Bàng Thượng Bằng, khôi phục cái gọi là "thánh hiến", ta cảm nhận được bọn họ sẽ vui ra sao, cho nên mới reo hò hộ.
Lý Xuân Phương chẳng giận mà còn cười được:
- Ra là thế, hạ quan hiểu lầm mất rồi.
Nhưng Cao Củng chia thẳng mũi giáo vào Từ Giai, hắn không thể không nói đỡ:
- Trị nước lớn như nấu con cá nhỏ, quá gấp gáp không được, quá thích chuyện khác người không được, Bàng Thượng Bằng vội vàng, nóng tính như thế, không hợp làm phong cương.