- Ồ, vậy chúng ta nghe diệu văn của Văn Trường nào.
Từ Giai cao hứng nói.
- Thế này, giống đào mà chẳng phải đào, trên nó phủ một lớp lông; giống hạnh mà chẳng phải hạnh, bên trên thêm một khe hở.
Từ Vị lắc lư nói, lời còn chưa dứt đã có liền mấy người phun hết rượu ra, lại nghe Từ Vị ngâm nga tiếp:
- Gió tây thổi cũng lay, gió đông thổi cũng động, rơi xuống dưới giếng, nhặt lên xem, thì ra là mận sao..
Vừa phá đề xong, mọi người đã cười nghiêng ngả.
- Chẳng trách người ta nói Từ Vị khinh bạc phóng túng.
Vương Thế Trinh không cười mà lạnh nhạt nói:
- Lời của thánh nhân há có thể tùy ý đơm đặt?
Vì sao người khác đều cười, chỉ Vương Thế Trinh làm mất hứng? Vì nó liên quan tới một vụ án rắc rối của văn đàn, Vương Thế Trinh được xưng là minh chủ văn đàn, vì hắn không có một mình, mà đứng đầu "Gia Tĩnh thất tử xã", trong cái phái này đều cao thủ văn đàn, danh tiếng rất cao, nắm giữ tiếng nói giới văn nhân.
Nhưng tiền thân của nó là "hình bộ thi xã" do vài quan viên trẻ của hình bộ lập nên như Lý Phàn Long, Vương Thế Trinh. Mấy năm liền cũng chẳng có tiếng tăm gì, Lý Vương vì thế rất buồn bã.
Mùa thu năm đó thi nhân Tạ Trăn vang danh thiên hạ tới Bắc Kinh, minh oan cho hảo hữu của mình là thi nhân Lô Nam.
Lô Nam vì thiếu lễ số mà đắc tội với tri huyện, bị giam vào trong ngục, đồng thời bị phán tử hình. Tạ Trăn hay tin mang tác phẩm của Lô Nam tới Bắc Kinh cầu kiến quan lớn quý nhân, bị chân tình của Tạ Trăn cảm nhiễm, "Hình bộ thi xã" cùng hắn bôn ba, sau một phen nỗ lực khiến Lô Nam được tuyên vô tội phóng thích.
Hành động này của Tạ Trăn khiến danh tiếng của hắn tăng vọt, không chỉ bậc sĩ đại phu tranh nhau làm quen với hắn, tới ngay thanh niên đất bắc cũng truyền nhau chuyện của hắn.
Muốn mượn danh tiếng của Tạ Trăn phát triển thi xã, hai người Vương Lý liền mời hắn gia nhập, Tạ Trăn nợ ân tình của họ nên đồng ý.
Kết quả mấy năm sau, Hình bộ thi xã phát triển lớn mạnh mau chóng, không lâu sau đổi tên thành "thất tử xã"
Nhưng sau khi Thất tử xã phát triển, đám Vương Thế Trinh phát sinh mâu thuẫn với Tạ Trăn, cuối cùng xóa tên hắn khỏi Thất tử xã.
Vương Thế Trinh thậm chí công khai nói thơ của Tạ Trăn là "dơ tục ngu độn, chẳng đáng một xu".
Trong con mắt Tạ Trăn, nguyên nhân hai bên xung đột là vì mình phê bình quá thẳng thắn thơ từ đám Vương Thế Trinh làm, khiến họ không tiếp thụ được.
Nhưng thực tế vì hai người Vương Lý dần nổi lên, danh vọng cao vời, bọn họ lại xuất thân tiến sĩ, sao chấp nhận kẻ áo vải như Tạ Trăn làm lãnh tụ thi xã.
Sự kiện này khiến rất nhiều người bất mãn, trong đó kịch liệt nhất là một vị "tai to mặt lớn" khác trong văn đàn: Từ Vị.
Từ Vị cực kỳ bất bình thay cho Tạ Trăn, lên tiếng toàn diện phủ định thành tựu văn học của đám Vương Thế Trinh, vì danh tiếng của Từ Vị quá lớn, văn chương lại quá sắc bén, làm thanh danh đám Vương Thế Trinh tổn hại lớn, nếu chẳng phải dựa vào người đông thế mạnh, đã bị Từ Vị chửi cho lui khỏi văn đàn rồi.
Cho nên kẻ thù gặp mặt, Vương Thế Trinh chẳng thể lịch sự với Từ Vị.
- Khinh bạc?
Thấy Vương Thế Trinh bới móc, Từ Vị cười khẩy:
- Làm văn quý ở chỗ chân thật, khôi hai thú vị, không biết tại hạ phá đề sai ở đâu?
Vương Thế Trinh nghĩ mãi chẳng bới móc được gì, mặt sa sầm nói:
- Loại văn như thế làm hỏng phong cảnh, ta có một vế đối mời Từ huynh đối.
Từ vị sao sợ hắn được, cười nói:
- Lĩnh giáo.
- Vế đối này ngẫu nhiên mà có được, năm ngoái đô thủy thanh lại ti của công bộ hỏa hoạn, ngũ thành binh mã ti phái người tham gia xây lại.
Vương Thế Trinh nói:
- Nên sinh ra vế thượng liên "thủy bộ hỏa tai, tri kim ngô đại hưng thổ mộc", không ai đối được, Văn Trường huynh tài cao, tất nhiên chẳng làm khó được.
Câu đối này đủ cả ngũ hành, ở đây toàn là cao thủ trong nghề, không khỏi nổi hứng, nhưng ngay Lý Xuân Phương, Thẩm Mặc, Trương Cư Chính cũng phải cau mày suy nghĩ.
- Không khó.
Ai ngờ Từ Vị lập tức có vế đối ngay, nhếch mép cười:
- Bắc nhân tương nam, trì trung thập yêu đông tây.
Đối rất khéo, đông tây nam bắc giữa đủ đối với ngũ hành, ý tứ thú vị, mọi người lại ôm bụng cười, Vương Thế Trinh mặt tối đen, vì quan chức hiện tại của hắn chính là Thuận Thiên phủ trì trung.
(Người bắc khinh nam, trì trung là cái thá gì?”
- Học sinh lại nhớ ra một câu chuyện cười.
Từ Vị đứng dậy nói với Từ Giai cười chảy nước mắt:
- Sư tướng, chỉ là một chuyện cười thôi, người muốn nghe không?
*
Từ Giai là sư phụ đồng thời là thừa tướng, nên đám học sinh thường gọi thế.
Từ Giai tuy thấy Từ Vị quá cuồng ngạo phóng túng, nhưng hôm nay uống rượu, nên thấy thích thú, nói:
- Không được mắng người nữa.
- Không mắng, không mắng ạ.
Từ Vị cười kể:
- Phải nói thời buổi này cái gì cũng có đồ giả, mấy ngày trước học sinh bảo gia đinh đi mua mấy con chim họa mi, kết quả mua về chưa được vài ngày thì mất màu, nhìn kỹ mới phát hiện đám lừa đảo bôi màu lên. Hỏi ra mới biết tên gia đinh kia tham của rẻ nên mới mắc lừa. Học sinh liền mắng hắn, ai ngờ hắn lại nói hùng hồn nói lý " Là giả hay là thật thì có sao, dù gì cũng là thứ chim cảnh, giống nhau cả thôi."
Nghe tới đây Vương Thế Trinh tức tới run rẩy, còn có người không hiểu ra sao, hỏi người bên cạnh, có người biết nhỏ giọng đáp:
- Đệ đệ của Vương Thế Trinh là Thế Mậu.
- À ra thế.
Mọi người cười đau cả ruột, nhưng ngại thể diện Vương Thế Trinh không cười ra tiếng.
*
Thế Trinh (thị chân - là thật) Thế Mậu (thị mạo - là giả), phát âm giống nhau.
Vương Thế Trinh không chịu nổ, vỗ bàn bói:
- Ta biết Từ Văn Trường giỏi thứ điêu toa cổ quái, nhưng chúng ta là người đọc sách, học văn chương thánh nhân, chú trọng đại nghĩa, không phải dựa vào thứ điêu toa cổ quái này lập danh. Sau này giảng học ở Linh Tế cung, ngươi dám cùng ta lên đài biện luận không? Xem ngươi có dựa vào thứ trò hề này giành phần thắng được không?
- Có gì mà không dám.
Từ Vị cười lạnh đáp.
Thấy hai người căn thẳng như thế, Từ Giai hơi ngạc nhiên, Thẩm Mặc và Trương Cư Chính hơi hiểu, khuyên hai người không nói nữa. Từ Giai là sư phụ, không thể vờ cầm điếc, liền tiếp lời Vương Thế Trinh:
- Đúng thế, quốc gia lấy nhân tâm làm gốc, hiện giờ quan viên kinh thành đều rất có tài hoa, nhưng quan niệm bất chính, phải nên tham gia các loại giảng học, để mọi người biết mục đích của học vấn.
Đám học sinh dạ ran.
Từ Giai nhìn Thẩm Mặc nói tiếp:
- Giang Nam cũng đi đi, nghe nói ngươi giảng học ở Quốc tử giám xưa nay là số một.
Ở loại trường hợp này, Thẩm Mặc chỉ có thể đồng ý trước, nghĩ đối sách sau. Uống rượu một lúc nữa, Từ Giai lấy cớ say rượu rời bàn trước, sau đó ba vị đại học sĩ về phủ, những người còn lại mang tâm tư khác nhau, người đi kẻ ở.
Thẩm Mặc vừa ngồi vào kiệu là nụ cười biến mất, tới tận nhà mới bình tĩnh lại, không về hậu trạch mà tới thư phòng kể chuyện hôm nay cho mấy vị mưu sĩ.
Vương Dần nghe xong gật đầu:
- Đại nhân ứng phó rất tốt, để Từ Vị phản ứng, vừa biểu đạt thái độ tuyệt đối không chỉ biết nghe lời, lại không lộ liễu trở mặt với bọn họ.
Dù sao Từ Vị cuồng ngạo nổi tiếng, làm chút chuyện vượt giới hạn chẳng thể ai nói là do Thẩm Mặc sai phái.
- Cũng do Văn Trương huynh quá giận.
Thẩm Mặc bình thản nói:
- Nói về chính sự đi.
- Sự an bài lần này của Từ các lão có thể diễn giải thành ba hàm nghĩa.
Vương Dần tiếp tục:
- Thứ nhất, kinh sát năm nay, Từ các lão chuẩn bị hi sinh khoa Bính Thìn, mục đích xoay chuyển chênh lệch giữa ngài và Trương Cư Chính. Thứ hai, cảnh cáo đại nhân, nhưng thứ ba cũng nói rõ, ông ta vẫn mang hi vọng với đại nhân.
- Đương nhiên.
Thẩm Minh Thần cười nhạt:
- Giống như sách phương Tây nói, để trứng vào nhiều cái giỏ thì tốt hơn.
Vương Dần tán đồng:
- Với ông ta mà nói, hai học sinh trong nội các sẽ an toàn hơn một.
- Nhưng ông ta sẽ trấn áp đại nhân.
Dư Dần lên tiếng:
- Trật tự của ông ta là Trương Cư Chính xếp trên, điều này mãi không đổi.
- Quan trường thính hơn mũi chó, sau bữa tiệc ngày hôm nay, chẳng cần mấy ngày, mọi người đều biết thái độ của Từ Giai, như vậy tình thế sẽ rất bất lợi.
Thẩm Minh Thần cười khẩy:
- Tâm lý của Từ các lão là ăn trong bát nhìn trong nồi, muốn chiếm hết cái lợi, chẳng sợ bị nghẹn chết.