Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1314: Mùa Xuân Lạnh Lẽo (6)

Chương 1314: Mùa Xuân Lạnh Lẽo (6)




Dịch: lanhdiendiemla.

Thẩm Mặc nói thế người khác còn đỡ, Từ Giai trong lòng giật đánh thót, vì năm xưa tranh sủng với Nghiêm Tung, ông ta suốt ngày viết Thanh Từ, thử đan dược, còn mặc đồ đạo sĩ, theo hoàng đế múa may làm phép..

Chuyện xấu như thế đếm xuể, giờ mỗi lần nghĩ lại đều toát mồ hôi, hổ thẹn vô cùng. Nếu bị phơi bày ra thiên hạ còn mặt mũi nào đứng ở triều đường? Còn mỗi nước treo cổ mà chết.

- Ừ, có lý.

Từ Giai lau mồ hôi lạnh, thấy mọi người không dị nghị gì, liền cười khan nói:

- Vậy cứ phê theo ý Thái Nhạc và Giang Nam đi.

Mạo hiểm thanh danh, bảo toàn được cho gia tộc Đào thiên sư, Thẩm Mặc thềm thở phào.

Thực ra y hoàn toàn có thể không lên tiếng, năm xưa ước hẹn với Đào Trọng Văn chỉ bằng miệng, chẳng hề có chứng cứ lưu lại, nếu y vờ câm điếc cũng chẳng ai chỉ trích được.

Nhưng Thẩm Mặc không làm thế, đã đồng ý với người ta, y sẽ không quịt nợ. Dù không ai biết, nhưng y không quên năm xưa ở cung Ngọc Hi mình hứa gì.

Suy xét lại, đó há chẳng phải vì Đào thiên sư biết nhìn người?

Trong tháng Giêng còn có một việc nhìn qua ảnh hưởng không lớn, nhưng ý nghĩa sâu xa. Đó là Trương Cư Chính tổng kết lại tệ nạn tài chính triều Chính Đức Gia Tĩnh, kết hợp với suy nghĩ bản thân, trịnh trọng đề xuất (trần tích tệ sớ)

*

Sớ trình bày những tệ nạn cũ.

Tấu sớ này là tuyên ngôn thảo trừ tệ nạn tài chính của Trương Cư Chính, lời nói thì chẳng có gì mới mẻ đáng bàn, nhưng khác biệt lớn nhất là người khác chỉ nói không làm, còn hắn nói là làm.

Tiếp ngay đó hắn lên dâng ( tẩu xin chỉnh lý ruộng đồng), đề xuất, yêu cầu các tỉnh kiểm kê thuế đất nợ dồn từ năm Gia Tĩnh 38 trở về trước, nếu không truy đủ sáu phần, tuần phủ và tuấn án ngự sử phải bị cù sát, quan phủ châu huyện phải bị điều phối.

Thế là ghê rồi, vì có bản lĩnh thiếu nợ, toàn là đại địa chủ, đại gia tộc, Trương Cư Chính đề xuất bức ép quan viên truy thu nợ thuế, là ép bọn họ động đao với đại hộ.

Sớ vừa dâng lên, lập tức khiến nội các tranh luận kịch liệt, ngay Lý Xuân Phương cung nói:

- Cái này không khỏi quá khinh suất.

- Trừ cách này ra còn có cách nào tăng thu nhập quốc khố?

Trương Cư Chính thái độ cứng rắn:

- Có thể dự kiến mấy năm tiếp theo triều đình sẽ liên tục dùng binh với Mông Cổ, dựa mỗi vào thị bạc ti là không đủ. Chẳng cần cải cách gì, chỉ cần thu tiền thuế đáng thu, quốc khố sung túc, năm nào dùng binh cũng được.

- Thúc ép quá gấp, chỉ sợ bách tính sẽ đào vong thành loạn.

Quách Phác cau mày.

- Các lão bị người ta lừa rồi, đó toàn là lời bịp bợm của đám gian nhân, không lừa được người sáng suốt.

Trương Cư Chính cao giọng nói:

- Xâm đoạt quyền lợi quốc gia, không phải tiểu dân mà là đám cường hào, cường quyền. Vì thế gian nhân mới đưa ra lời đồn bậy, mong ngài không nên bị chúng mê hoặc.

Trương Cư Chính quét mắt qua mọi người, cuối cùng dừng ở Từ Giai, chắp tay nói:

- Hoàng thượng tin nhiệm, giao hết quốc sự cho nội các, chúng ta phải nghĩ cho quốc gia, tuyệt không được vì tình riêng. Vì thiên hạ, không ngại phá gia lợi quốc.

Cao Củng tức thì vỗ bàn kêu hay, Thẩm Mặc cũng thầm gật đầu.

Không một ai có thể biện bác, vì trước mặt chân tướng, tất cả lời nói đều là vô giá trị.

Thế nhưng nó không có nghĩa là kiến nghị của Trương Cư Chính sẽ được tiếp nhân, vì chân tướng luôn bị cường quyền cưỡng hiếp. Hai tấu sớ dâng lên, chỉ được Từ Giai phê một câu "biết rồi", thế là hết.

Hết tháng Giêng, an bài nhân sự của nội các có biến động, vì quan viên phục hồi cơ bản đã tới đủ, Trương Cư Chính và Trần Dĩ Cẩn không kiêm nhiệm chuyện ở bộ nữa.

Hộ bộ thượng thư do Cát Thủ Lễ tiếp nhận, binh bộ thượng thư là Vương Quốc Quang, lại bộ tả thị lang là Chung Khanh, những người này phục hồi thông qua di chiếu nên không cần đình thôi.

Công tác nội các từ tập thể quản lý, chuyển thành phụ trách chuyên môn, Từ Giai vẫn nắm toàn cục, Cao Củng phân quản chuyện lại bộ, Quách Phách phân quản chuyện binh bộ, Lý Xuân Phương phân quản chuyện lễ bộ, Thẩm Mặc phân quản chuyện binh bộ, Trần Dĩ Cẩn phân quản chuyện công bộ, Trương Cư Chính phân quản chuyện hộ bộ.

Thủ phụ buông quyền với chỉnh thể nội các mà nói lại là một lần tăng cường quyền lực, sáu vị đại học sĩ chuyên môn phụ trách tương ứng một bộ, công tội đều phải tự mình gánh, chắc chắn làm các thần và các bộ liên hệ càng thêm chặt chẽ, tất nhiên tước bớt quyền lực các thượng thư...

Còn về phần bao nhiêu phải xem bản lĩnh mỗi người.

Loạt an bài nhân sự này đều xuất phát từ tay Từ Giai, nghĩ ký trong đó học vấn không ít.

Lễ bộ là phu xướng phụ tùy, Triệu Trinh Cát thì tư cách lão thành tính cách mạch mẽ, Lý Xuân Phương xưa nay không tranh chấp với người, tin rằng sau này chuyện lớn chuyện nhỏ do Triệu Trinh Cát xử lý.

Công bộ thì chó gà không yên, Lôi Lễ là chó săn của Từ Giai, Trần Dĩ Cẩn là đồng minh của Cao Củng, cả hai tính không ôn hòa, ở cùng một chỗ không cãi nhau mới lạ.

Hình bộ lại ngoài nghe trong chống, Quách Phác uy vọng cao, Hoàng Quang Thăng mưu mồ nhiều. Hình bộ thân phận đặc thù, có chỗ dựa luật pháp, có tính độc lập cao, ít phải xin chỉ thị nội các. Quách Phác muốn quản cũng không có chỗ xen vào, với bản lĩnh Hoàng Quang Thăng lừa gạt lão Quách không thành vấn đề.

Hộ bộ có tổ hợp tinh nhuệ, Cát Thủ Lễ là lão thần hơn tuổi Từ Giai, trước kia vốn là hộ bộ thượng thư, lão thành cẩn thận, kinh nghiệm phong phú. Trương Cư Chính lại có đại tài, chí tiến thủ mạnh mẽ.

Từ Giai ý thức được tài chính Đại Minh tới mức không xoay chuyển không được, cho nên điều đại tướng trong tay tới, làm điểm đột phá triều Long Khánh.

Lại bộ là sự kếp hợp của cứng và cứng, lão Cao và lão Dương đều tính cách cứng rắn, rốt cuộc ai nghe ai? Mới đều còn khách khí nể nang nhau, nhưng thời gian dài ắt có vết nứt, quan hệ thân mật đến đâu cũng tới lúc trở mặt.

Còn binh bộ thì khó chen tay vào, Vương Sùng Cố dù không lên được binh bộ thượng thư, nhưng tân nhiệm Vương Quốc Quang cũng là người Sơn Tây, thêm vào hữu thị lang Hoắc Ký cũng là người Sơn Tây, bao trọn binh bộ. Lữ Bố chẳng đánh nổi Tam Anh, Thẩm Mặc khó tránh khỏi số bị gạt bên lề.

Ghế thủ phụ ai chẳng thích, muốn ngồi vững phải có tuyệt chiêu của mình.

Mà Từ Giai không thể giống Nghiêm Tung, vứt bỏ thể diện đại thần đi lấy lòng hoàng đế, nên đành dùng biệt pháp khác củng cố vị trí của mình.

Nói không hề quá mấy năm qua, chủ yếu tinh lực của Từ Giai đều đặt cả vào an bài nhân sự, coi hai kinh mười ba tỉnh nha môn lục bộ thành bàn cờ, đem tất cả ý đồ của mình thể hiện việc an bài quan viên.

Cho nên Từ Giai có thể buông quyền ở chỗ khác chứ tuyệt đối không buông đại quyền nhân sự, dù là Trương Cư Chính cũng không thay đổi được.

Thực ra Trương Cư Chính tiến cử hảo hữu Vương Quốc Quang của mình làm hộ bộ thượng thư, nhưng Từ Giai kiên quyết dùng Cát Thủ Lễ. Vì Từ Giai cảm thấy bất an vì phương sách cải cách của Trương Cư Chính, nên dùng Cát Thủ Lễ ghìm cương Trương Cư Chính.

Với Trương Cư Chính mà nói mùa xuân này hơi lạnh, hắn hiểu rồi, mặc dù sư phụ luôn ra sức trải thảm đỏ cho mình, nhưng Từ Giai cần là người kế nhiệm nói sao nghe vậy chứ không phải là quỷ đòi nợ chống đối.

Ông ta không cho hắn độc lập đảm đương, ngoài bảo vệ ra e đề phòng hắn tự lập thành một phái.

Hiển nhiên trong mắt Từ Giai, học sinh mãi mãi dựa vào mình mới là học sinh tốt nhất, nếu không sẽ ăn đòn như Thẩm Mặc. Anh bạn Thái Nhạc, muốn làm học sinh ngoan hay muốn ăn đòn đây?!

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch